Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 Lam Tuyết Giang cố gắng gỡ nó xuống, nhưng chỉ khiến anh ta giữ nó chặt hơn. Bất lực, cô đành phải đẩy đầu anh, nói lớn: "Tôi 

đói...". 

Hoàng Tử Bình chậm rãi mở mắt ra, trông có vẻ vẫn còn buồn ngủ. 

Anh ta khẽ nhếch khóe môi lên, rồi nhẹ nhàng lật người lại khiến toàn bộ sức nặng của anh đè lên người cô, sau đó mới cất giọng khàn khàn giọng nói: "Mới sáng sớm như vậy mà em đã muốn làm nữa rồi à?” 

“Không phải!” Lam Tuyết Giang cố gắng làm vẻ mặt đáng thương, “Tôi thực sự rất đói....” 

Như để chứng minh, cái bụng trống rỗng của cô đã kêu lên hai lần cùng lúc. 

Hoàng Tử Bình vẫn không có ý buông tha cô, anh ta đỡ lấy cánh tay của Tuyết Giang đang định đánh mình, nói: "Gần đây không có cửa hàng ăn sáng. Tôi sẽ phải lái xe hơn mười phút. Nếu em thực sự đói và không thoải mái thì đi tắm trước đi, rồi tôi sẽ đưa em đến đó." 

Lam Tuyết Giang nắm lấy một cánh tay của anh ta khi đứng dậy. 

Nhìn vào mắt anh, cô suy nghĩ một chút nói: "Thật ra cũng không nhất thiết phải phiền phức như vậy..." 

Thế là, khi Hoàng Tử Bình bước ra khỏi phòng tắm, cửa ra vào cũng vừa được đóng lại, và một bóng dáng mảnh khảnh vừa đi ra ngoài năm phút trước đã quay lại với một túi ni lông có in logo của cửa hàng tiện lợi trên tay. 

Lam Tuyết Giang đi thẳng vào bếp, rửa tay và cần thận sơ chế từng nguyên liệu một. 

Cô chỉ mua tổng cộng ba thứ: mì, trứng và hành lá. 

Từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lam Tuyết Giang đã không còn là một tiểu thư lá ngọc cành vàng nữa. Cô và bà ngoại phải sống dựa vào nhau.Vì vậy, cô đã tự học tất cả những công việc nội trợ như nấu ăn trên băng ghế trong nhà bếp từ khi còn rất nhỏ. 

Mùi thơm của hành lá xắt nhỏ khi vào trong dầu nóng bốc lên nghi ngút. 

Hoàng Tử Bình như bị mê hoặc, đi theo cô vào bếp, dựa vào khung cửa với hai tay đút túi. 

Lam Tuyết Giang lúc này đang đeo tạp dề, cô buộc hai dây tạp dề lại trên eo rồi vén những lọn tóc lòa xòa từ trán ra sau tai, làn da không chút son phấn vẫn trắng sáng và trong veo. Sau đó nhẹ cúi xuống điều chỉnh lửa bếp trên bếp. 

Trong lòng Hoàng Tử Bình có cảm giác gì đó thật kỳ lạ, nhất thời chính anh cũng không thể giải thích rõ ràng. 

Lần đầu tiên trong ngôi nhà này có hơi ấm của người phụ nữ và mùi vị của tình yêu thương. 

Chẳng mấy chốc, những sợi mì bốc khói nghi ngút 

trong nồi đã chín. 

Lam Tuyết Giang tắt bếp, giật mình nhìn lại đã thấy Hoàng Tử Bình đứng ở đó. 

“Ở, anh Hoàng!” Không nghĩ ra chuyện gì để nói, cô đành hỏi anh ta:“Anh có đói không? Tôi nấu nhiều lắm, nếu anh muốn thì cùng ăn nhé! ” 

“Được!” Hoàng Tử Bình dĩ nhiên chỉ chờ có thế thôi. 

Nói xong, chính anh cũng có chút kinh ngạc. 

Dường như từ khi mẹ mất, đã nhiều năm Hoàng Tử Bình không có thói quen ăn sáng, thường buổi sáng của anh chỉ bắt đầu với một ly cà phê đen không đường, vị đắng từ cổ họng truyền đến dạ dày xem chừng cũng sảng khoái. 

Hoàng Tử Bình kéo ghế và ngồi xuống bàn ăn, trước mặt là một tô mì bốc khói nghi ngút. 

"Em có hay tự nấu đồ ăn không?" 

Anh nhướng mày hỏi, xem thử cố có kinh nghiệm như thế nào. 

“À, có chứ!” Lam Tuyết Giang cũng vừa ngồi xuống đối diện anh, khẽ gật đầu và giải thích thành thật: “Bà thường nói với tôi rằng những thứ bán bên ngoài đều rất đắt tiền và cũng không hợp vệ sinh, tốt hơn hết là nên tự nấu tất cả.Vừa đúng khẩu vị lại không phải lo lắng về ngộ độc thực phẩm.” 

Nhấn Mở Bình Luận