Anh đi theo hướng dẫn chỉ đường được phân nửa,
Lam Tuyết Giang suy nghĩ mà nói, "Ban đêm đừng ăn bên ngoài, mua thức ăn trở về nấu đi, được không?"
Lần trước bát mì bị vứt đi, cô muốn làm lại cho anh lần nữa. Thật ra cô muốn dùng cách của mình để cảm ơn
anh.
"Được." Hoàng Tử Bình vui vẻ đồng ý.
Lam Tuyết Giang nhìn đồng hồ, vẫn chưa đóng cửa, cô chỉ vào biển báo trên đường, "Tôi biết ở gần đây có một khu chợ bán thức ăn, đúng lúc tiện đường đi chỗ kia đi. Đồ ăn rẻ hơn lại tươi hơn siêu thị!"
Toàn bộ hành trình Hoàng Tử Bình đều nghe cô chỉ huy, qua hết giao lộ này đến chợ thì ngừng.
Cô không biết từ trước đến giờ chỉ có anh quát bảo người khác, chưa từng ngoan ngoãn mà nghe theo lệnh một người phụ nữ.
Chợ bán thức ăn có rất nhiều người, chiếc Land Rover dừng ở rất xa, bọn họ xuống xe đi bộ.
Xung quanh đây có rất nhiều khu dân cư, lại không có siêu thị lớn, cho nên buôn bán trong chợ rất đắt. Bên ngoài bày nhiều quầy hàng, cũng đã ban đêm, từ cổng đi vào, bên trong đầy người chen chúc với nhau.
Lam Tuyết Giang đi theo sau Hoàng Tử Bình, bước chân gấp gáp.
Cô sợ không để ý sẽ mất dấu, đường đi đã xuống cấp, bị giỏ đồ ăn của bà thím đụng vài lần.
"Đưa tay cho tôi."
.
Hoàng Tử Bình chợt dừng bước, quay đầu lại nói với cô.
Lam Tuyết Giang không hiểu, "Hả?"
Một giây sau, tay phải thả xuống đã bị anh nắm lấy, mười ngón tay đan chặt nhau.
Bước chân bị kéo về phía trước, đôi mắt chỉ thấy đôi vai rộng lớn của anh. Lam Tuyết Giang cúi đầu, kinh ngạc nhìn về phía đôi bàn tay nắm lấy nhau, đáy lòng khẽ rung động...
Hình như từ trước tới giờ Hoàng Tử Bình chưa từng tới chỗ như thế này.
Có lẽ mặc một bộ Âu phục thủ công cao cấp nhập khẩu, lại ở trong hoàn cảnh tiếng người huyên náo ầm ĩ như bây giờ, có vẻ không hợp nhau lắm.
Lam Tuyết Giang chú ý tới lúc anh mới vừa vào cửa đã bắt đầu nhăn lông mày, nhưng anh cũng không nói gì, một câu oán trách hay một chút ghét bỏ cũng không có, trầm ổn dẫn theo cô đi vào trong.
Tay của cô từ đầu tới cuối vẫn luôn được anh nắm chặt dắt đi.
Mình được anh bảo vệ ở sau lưng, hình như là vì phối hợp cùng cô, bước chân anh cố gắng bước chậm lại.
Đã thật lâu không ai bảo vệ mình như vậy rồi...
Tìm quầy hàng rau quả tươi ngon nhưng cũng ít người, Lam Tuyết Giang chọn nguyên liệu nấu ăn căn cứ vào món ăn muốn làm vào buổi tối.
Đối với việc chọn đồ ăn thì có tương đối thành thạo, tuổi còn nhỏ đã thường xuyên đi cùng bà ngoại đến chợ sáng đầu ngõ mua thức ăn, biết rõ mỗi một loại rau quả và món ăn mặn nên chọn như thế nào.
Đến khi cô lựa chọn xếp lại xong, mới phát hiện ánh
mắt Hoàng Tử Bình giống như hơi có vẻ đang khóa ở trên mặt cô, đôi mắt cô có hơi mắc cỡ nhìn lướt qua: "À ừ, hai thứ này trước! Rau muống có hơi héo, đợi chút nữa đổi quầy rồi mua tiếp..." Hoàng Tử Bình nhận túi nhựa, đưa cho ông chủ tính. "Tổng cộng là bốn mươi bảy nghìn năm trăm đồng!"
Móc ra một tờ hai trăm nghìn từ trong ví tiền, nhưng ông chủ không nhận: "Thưa anh, có tiền lẻ hay không?"
Hoàng Tử Bình nhíu mày, nhìn vào trong ví tiền thấy chỉ có một xấp giấy màu đỏ và hóa đơn.
"Để tôi trả cho!" Lam Tuyết Giang cúi đầu lật túi.
"Không cần!" Hoàng Tử Bình hơi đè xuống tay của cô, lông mày nhăn càng thêm sâu, thái độ kiên trì đưa tới tờ hai trăm nghìn: "Thối."
Ông chủ đành phải nhận lấy, thối lại cho anh một đống tiền lẻ.
Lúc rời đi, Lam Tuyết Giang chú ý tới bên cạnh quán sữa chua đối diện đang để khung áp phích, bảo Hoàng Tử Bình chờ một chút, còn mình thì đi tới.
Đợi nàng cầm lấy điện thoại quay trở về, Hoàng Tử Bình lập tức mặt mày u ám chất vấn: "Cô mới cười cười nói nói với ông chủ bán sữa chua là muốn dụ dỗ vớ vẫn cái gì!" .