"..." Người đàn ông theo chủ nghĩa phong kiến.
"Cũng không được tùy tiện để lại phương thức liên lạc với người đàn ông khác!".
Hoàng Tử Bình kéo tay của cô qua một lần nữa, dùng sức siết chặt: "Có phải trong lòng đang lén mắng tôi hay không?"
"Khụ!" Lam Tuyết Giang liên tục lắc đầu không ngừng, cười ngượng ngùng: "Không có..."
Sao người đàn ông này luôn có thể biết rõ lòng người khác như vậy!
Từ đầu tới cuối luôn có cảm giác lạnh gáy, Lam Tuyết Giang nói sang chuyện khác: "Phía trước có bán hải sản đấy, có muốn mua chút tôm om dầu hay không?"
Đã đến quầy hàng hải sản, cô cầm cái kẹp nghiêm túc lựa chọn.
"Ông chủ, bớt chút đi!"
"Cô gái à, ba mươi chín một cân là không đắt rồi, đều là còn sống!"
"Ba mươi lăm!"
"Không được không được, thế là mất hết tiền rồi!"
Lam Tuyết Giang giả bộ muốn trả lại tôm: "Mấy con tôm này của ông đều sắp chết, hơn nữa quầy hàng bán hải sản cũng rất nhiều, vậy tôi sang bên cạnh nhìn thử là được!"
"Đừng đừng!" Ông chủ thấy cô định làm thật, vội vàng gọi lại, bộ dạng chịu thua: "Cô gái, cô xem cô đã chọn rất lâu, cho cô được hời ba nghìn, còn ba mươi sáu một cân nhé!"
"Được!" Lam Tuyết Giang rất miễn cưỡng gật đầu.
Lúc ông chủ quay người cần lần nữa, hí hửng trong một lúc, nhướn lông mày với người bên cạnh.
Yết hầu Hoàng Tử Bình lên xuống.
Lúc ông chủ đưa cho Hoàng Tử Binh tiền lẻ, cười nói :"Ngài cưới được người vợ hiền lành như vậy thật đúng là có phúc mà!".
Lam Tuyết Giang ngẩn ngơ.
Ý thức được ông chủ đã hiểu lầm, lúng túng xua tay: "Ôi, chúng tôi không...".
"Đi thôi!" Đột nhiên Hoàng Tử Bình dắt qua tay của cô.
Đi về từ cuối chợ, trong đầu Lam Tuyết Giang còn nghĩ tới câu nói kia.
Hình như xung quanh ngoại trừ mấy cô, dì đi một mình cầm giỏ đồ ăn, tới đây đều là vợ chồng, lặng lẽ đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, hai người nắm tay, nguyên liệu nấu ăn mua được đều bị anh cầm lấy,
hoàn toàn chính xác rất giống một đôi vợ chồng son.
"Ông chủ bán hải sản vừa rồi hẳn là đã hiểu lầm quan hệ của chúng ta, mới nói như vậy..."
Hoàng Tử Bình thản nhiên liếc mắt nhìn cô: "Mình biết rõ là được không phải sao."
"..." Cũng đúng.
Lam Tuyết Giang gật đầu, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút buồn bực nhỏ.
"Còn thiếu cái gì à?"
"Đã đủ rồi." Hoàng Tử Bình gật đầu, dẫn cô đi về cửa ra.
Bởi vì cửa ra vào liên quan với vị trí bày quầy bán hàng, có hơi chen lấn, Lam Tuyết Giang có cảm giác bị người ta đụng nhẹ, nhưng cô lại không có để ý, chỉ cảm thấy bả vai nhẹ xuống, sau đó mới phản ứng:"ACó người ăn cướp, túi của tôi!"
Bên ngoài chợ bán thức ăn, quả nhiên có bóng dáng một người đàn ông đang chạy đi.
Sau khi Lam Tuyết Giang thấy rõ, lập tức chạy đi đuổi theo.
Đám người hai bên đều bị cô phá mở ra, hình như cô chỉ có một suy nghĩ, chính là muốn cầm lại túi của mình.
Thật ra đồ vật bên trong có thể cũng không nhiều, một túi giấy vệ sinh và một chùm chìa khoá, trong ví tiền có tiền, tỜ màu đỏ cũng không tới hai tờ, chỉ là cô vẫn phải đuổi theo, bởi vì bên trong có cái thanh mã tấu là vật bất ly thân và cực kỳ quan trọng đối với cô.
Lam Tuyết Giang không biết mình lấy sức ở đâu ra, kiên nhẫn đuổi theo điên cuồng.
Dường như người đàn ông cướp bóc tựa hồ cũng không ngờ tới cô có thể đuổi theo không bỏ như vậy,
mắng hai câu trong miệng, lúc chạy đến ven đường đổ toàn bộ đồ vật bên trong ra, chỉ lấy duy nhất thứ đáng giá là túi tiền.
Lúc Lam Tuyết Giang đuổi theo, người đàn ông cướp bóc đã chạy đến đường đối diện.
Còn túi của cô bị ném ở giữa lộ, cái thanh mã tấu kia cũng ở đây.
Lam Tuyết Giang không chút nghĩ ngợi chạy tới nhặt, cùng lúc đó, tiếng kèn ô tô bén nhọn vang lên, cô sợ tới mức nhắm mắt lại.
"Cẩn thận!". Có người vươn tay nắm lấy cánh tay của cô.