Lam Tuyết Giang không muốn kích thích Lam Tâm Như bật chế độ chó điên, qua loa nói: "Cô nhìn nhầm rồi."
Vừa kịp lúc bắt một chiếc taxi, cô nhanh chóng ngồi vào ghế bảo tài xế lái đi.
Nhìn nhầm sao?
Không thể nào, cô đã ở bên Hoàng Tử Bình lâu như vậy, với trình độ si tình như cô thì không thể nào nhìn nhầm được, nghĩ đến người đàn ông cô yêu lại có quan hệ với Lam Tuyết Giang, Lam Tâm Như uất hận không ngừng giậm chân.
Sau một tuần, Hoàng Tử Bình cũng không gọi điện cho cô.
Lam Tuyết Giang vui vẻ nhàn nhã, mỗi tối cô đều ở lại bệnh viện, nhưng thỉnh thoảng lại kiểm tra điện thoại di động, SỢ rằng lỡ như anh gọi đến cô không kịp nghe máy thì anh sẽ giận dữ.
Khi cô nghĩ như vậy, đôi lông mày u ám của Hoàng Tử Bình dường như đang hiện ra trước mắt cô vậy...
Lam Tuyết Giang liên tục lắc đầu, từ khi nào mà anh đã ăn sâu vào đầu có như vậy chứ?
Khi ra khỏi thang máy sau giờ làm việc, điện thoại di động của cô đột nhiên rung lên, cô không có tâm trạng dùng đầu ngón tay khẽ trượt lên, là Hoàng Tử Bình gọi tới.
"Đêm nay qua đây! Tôi có tiệc xã giao, cô đến đây trước sưởi ấm giường đi."
Lam Tuyết Giang cũng không nói một lời, điện thoại đã bị gác máy
Từ ngày cô chủ động đi theo anh, thì luôn theo yêu cầu của anh, sưởi ấm giường cho anh sao.
Nhưng đây là mùa hè mà... Lam Tuyết Giang để trán.
Khi trời sẩm tối, cô đã xuất hiện trong khu dân cư cao cấp.
Bởi vì trong điện thoại anh cũng không nói rõ thời gian, chỉ nói là cô đến trước, Lam Tuyết Giang đã rút kinh nghiệm tới muộn, sợ lại bị anh mắng nên sau bữa tối đã bắt xe bus qua đây ngay.
Mở cửa, bên trong tối om. Lam Tuyết Giang thay giày, đi tắm trước, lúc cô bước ra, dưới lầu không có một tiếng động.
Lấy điện thoại ra nghịch một lúc thì cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
"Ting Tong!" Trong đêm, tiếng chuông Vọng ra từ phía cửa.
Lam Tuyết Giang đang say ngủ đột nhiên giật mình kinh hãi, chỉ cảm thấy một bóng người màu đen loạng choạng đi tới, trong không khí còn có mùi rượu.
Trước khi cô có thể nhìn rõ mọi thứ, phía cổ dường như đã bị ai đó cắn.
Lam Tuyết Giang đau đớn, cô biết chắc bóng đen đang đè trên người mình là Hoàng Tử Bình, mơ hồ có thể nhận ra sắc mặt thâm thúy và kiên định của anh. trong ánh đèn mờ ảo, anh phả hơi rượu vào lỗ tai cô: “Bảo cô làm ấm giường, ai cho cô ngủ trước vậy!”
Lam Tuyết Giang liếc nhìn ánh trăng khuyết treo cao ngoài cửa số, nửa đêm rồi còn không cho ngủ sao!
Cô yếu ớt nhỏ giọng giải thích: "Tôi thực sự mệt quá, không chịu được nên..."
“Sau này tôi chưa trở về, không cho phép cô ngủ trước!” Hoàng Tử Bình vươn tay sờ sờ mũi của cô.
“Biết rồi.” Lâm Uyên Bạch gật đầu. Hoàng Tử Bình cưỡi lên người cô, bắt đầu cởi quần áo.
Ngay cả trong bóng tối u ám, thân hình cường tráng của anh vẫn không thể nào che giấu được, cơ ngực đầy đặn hiện rõ, bởi vì động tác cải cúc áo sơ mi, mỗi cơ bắp nhấc lên rắn chắc như những thanh sắt vậy.
Lam Tuyết Giang không khỏi nuốt nước bọt, không biết có phải bị kích thích hay không, nhưng có một luồng nhiệt ấm áp từ bên dưới phun ra.
Cô đột nhiên cũng người, tránh đôi môi mỏng của anh.
Hoàng Tử Bình nóng lòng muốn đi tắm, vừa thấy cảnh này liền không hài lòng: "Cô dám chê tôi bẩn sao?"
"Không phải..." Lam Tuyết Giang lắc đầu.
Hoàng Tử Bình kéo hai tay cô lên, không để ý càng thêm mãnh liệt.
"Đừng, không cần!".
Lam Tuyết Giang nóng vội, không thể ngừng ngăn cản anh lại. Phải mất một lúc lâu sau cô mới lộ ra với vẻ mặt xấu hổ: "Tôi, tôi đến ngày rồi...”.
"Cái quái gì vậy?" Hoàng Tử Bình lẩm bẩm.
Vẻ mặt xấu hổ của Lam Tuyết Giang như sắp nổ tung, cô bất lực hít vào một hơi rồi nói: "Là cái mà phụ nữ mỗi tháng đều đến đó."