Cô không rõ anh sắp xếp thời gian như vậy là có dụng ý gì, nhưng Lam Tuyết Giang luôn nhớ đến yêu cầu “Gọi lúc nào thì phải đến lúc đó” của anh, vậy nên cô không dám nề hà, sn xe bus quá chậm nên khi ra khỏi văn phòng cô đã lập tức gọi xe taxi.
Sau khi đến Hoàng thị, cô thấy có rất nhiều cán bộ lãnh đạo đang rời khỏi cao ốc.
Lần trước đến đây là do có lịch hẹn công việc, lần này Lam Tuyết Giang trực tiếp đi đến chỗ quầy lễ tân.
“Xin chào, tôi tìm Tổng giám đốc Hoàng!” “Xin hỏi cô là cô Lam đúng không ạ?”.
Sau khi thấy cô gật đầu, thái độ của đối phương lập tức tốt hơn nhiều, “Cô Lam, mời cô đi hướng này!”
Lam Tuyết Giang đi vào thang máy, thang máy đi thẳng đến tầng cao nhất, tầm nhìn của tầng này rất rộng, có vô số tấm rèm phủ trên mặt đất.
Mỗi nhân viên dường như đều có trách nhiệm riêng của mình, sau khi đến nơi cũng không đi chỗ khác mà chỉ đưa tay hướng vào văn phòng tổng giám đốc rồi gật đầu nói: “Cô Lam, Tổng giám đốc Hoàng vẫn chưa họp xong, tổng giám đốc nói cô hãy chờ ngài ấy ở văn phòng!”
“Được, cảm ơn cô!” Lam Tuyết Giang nói lời cảm ơn.
Cô đã từng đến Hoàng thị một lần, lúc đó cô thấy công ty này khác với những công ty bình thường, hôm nay lên tầng cao nhất cô mới cảm thấy dùng từ cách nhau một trời một vực cũng không phải là nói quá.
Người đàn ông ngồi trên tất cả này đúng là rất xuất sắc.
Lam Tuyết Giang đi về phía văn phòng, cô thử đẩy cửa ra thì thấy được gương mặt của Lam Tâm Như qua khe cửa.
Cô hoàn toàn không có khả năng nhận sai người.
Hàng hiệu mặc trên người, túi cao cấp không rời tay, đây là những thứ mà Lam Tâm Như không thể thiếu.
Từ lúc cô vào cửa cho đến khi được lễ tân dẫn lên đây thì cũng có thể thấy được Hoàng thị quản lý rất nghiêm, Lam Tâm Như tuyệt đối không thể mạo muội đến chỗ này, nhất định là đã có sự ngầm cho phép của Hoàng Tử Bình.
Chỉ là cô không hiểu lắm, nếu Lâm Tâm Như đã ở đây rồi vậy sao anh còn gọi cô đến làm gì?
Lam Tuyết Giang mím mím môi.
Hoàng Tử Bình gọi cô đến công ty, cô không dám tùy tiện rời đi nhưng cũng không muốn vào, cô thật sự không thể ở cùng phòng với Lam Tâm Như mà lúc này anh vẫn còn đang họp nên cô không thể mạo muội gọi điện thoại cho anh... .
Lam Tuyết Giang thu bàn tay đang đẩy cửa lại, cô hỏi nhân viên công tác đang chờ thang máy, “Cho tôi hỏi còn chỗ nào khác để chờ không?”
“Bên cạnh có một phòng tiếp khách, giờ nó vẫn còn đang trống” Đối phương suy nghĩ một chút rồi nói.
Lam Tuyết Giang gật đầu, xoay người đi vào phòng tiếp khách.
Một giờ sau, cửa thang máy “đinh” một tiếng rồi chậm rãi mở ra.
Hoàng Tử Bình đi ở đằng trước, bước chân nhanh nhưng không loạn, lộ ra dáng vẻ thương nhân trầm ổn, anh đưa ngón cái và ngón trỏ lên xoa xoa mi tâm, hội nghị suốt bốn tiếng đồng hồ liệu có mệt hay không, không cần nói cũng biết.
Lúc đi ngang qua phòng tiếp khách, anh bỗng dừng bước một chút.
Phan Anh đang đi phía sau cũng dừng lại, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ông chủ bước đôi chân dài vào phòng, Phan Anh nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt liền thấy bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc ở trong đó.
Lúc đầu Lam Tuyết Giang ngồi trên ghế sô pha trong phòng tiếp khách để chờ, sau đó không biết sao Cơn buồn ngủ lại dần kéo đến, cô chỉ muốn chợp mắt một chút thôi không ngờ lại mơ màng ngủ quên mất.
Mũi chân đang rũ xuống ở ghế sô pha bỗng dưng bị người nào đó đá đá, lực cũng không nhẹ, trên đầu cô vang lên âm thanh trầm trầm của đàn ông, ngữ khí có chút sắc bén, “Sao em lại ngủ ở đây!”
"A..."