“Hỏi em đấy! Không phải tôi gọi em đến văn phòng chờ sao!”.
Thấy cô vẫn còn ngơ ngác như thế, anh không nhịn được mà trầm giọng quát.
Lam Tuyết Giang ngẩng đầu nhìn anh một chút nhưng rồi nhanh chóng cúi xuống, bất mãn nói: “Trong văn phòng anh có người...”
“Ai?” Hoàng Tử Bình hỏi. “Lam Tâm Như...” Lam Tuyết Giang cúi đầu trả lời.
Bởi vì cúi đầu nên Lam Tuyết Giang cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh, cô chỉ mơ hồ nghe anh nói thầm một câu “Sao còn ở đây nữa.” Ngay sau đó tay cô đã bị Hoàng Tử Bình nắm chặt, anh kéo cô khỏi số pha rồi đi thẳng về phía văn phòng.
Chân Hoàng Tử Bình dài nên khoảng cách bước chân cũng lớn, Lam Tuyết Giang cơ hồ là phải chạy theo phía sau anh.
Cánh cửa “két” một tiếng rồi mở ra.
Lam Tâm Như nhìn thấy Hoàng Tử Bình đến thì lập tức vui vẻ không thôi, cô ta nở nụ cười tươi như hoa chào đón anh, “Anh Tử Bình, cuối cùng anh cũng họp xong rồi! Vừa nãy em đã gọi điện thoại đặt chỗ ở nhà hàng Nhật Bản đó, trên mạng cũng đánh giá nhà hàng này rất cao, em với anh cùng nhau đi ăn nha?”
Hoàng Tử Bình nhíu mày.
Quả thật là chiều hôm nay Lam Tâm Như có đến văn phòng anh, cô ta thay Lam Thiên Hàn đem tài liệu sang đây, anh chỉ trả lời bừa hai câu rồi mang theo Phan Anh đi họp, không ngờ cô ta vẫn không đi mà lại chờ ở đây.
Thấy anh không trả lời Lam Tâm Như cũng không tức giận, “Nếu anh không muốn ăn đồ ăn Nhật Bản thì chúng ta cũng có thể đi ăn lẩu! Em biết một nhà hàng ăn cũng không tệ!”
Lam Tuyết Giang vẫn luôn đứng sau lưng Hoàng Tử Bình.
Vì tầm mắt Lam Tâm Như chỉ đến bờ vai anh, vả lại dáng người anh cao to nên cô ta không phát hiện ra Lam Tuyết Giang.
Âm thanh ngây thơ hồn nhiên đều đều vang lên, cô cũng không biết cô ta đang mang vẻ mặt gì, đột nhiên cô chợt nhớ đến mấy chữ “kết hôn” trong miệng Lam Tâm Như vào hai ngày trước lúc ở nhà họ Lam...
Lam Tuyết Giang hơi lùi lại.
Nhận thấy bàn tay mà mình đang nắm muốn lui về sau, Hoàng Tử Bình dứt khoát dùng sức kéo cô tới phía trước.
Lam Tuyết Giang lảo đảo một chút rồi xuất hiện.
“Cô...”
Lam Tâm Như trừng lớn mắt, đưa tay chỉ Lam Tuyết Giang.
Lam Tâm Như tựa như nhận phải khiếp sợ không nhỏ, đến nỗi quên cả tên của cô, chỉ có thể không dám tin mà mở to mắt.
Ngày đó Lam Tuyết Giang rời khỏi nhà họ Lam chưa được bao lâu thì Hoàng Tử Bình cũng rời đi mà không nói lời nào, ngoài ra còn có một chuyện khiến Lam Tâm Như tức giận hơn nữa đó là cô ta phát hiện ra người đưa Lam Tuyết Giang đi lại là Hoàng Tử Bình!
Điều này chứng tỏ lúc đó hai người này đã có chuyện mờ ám với nhau, lần gặp lại này cô ta còn thấy bọn họ nắm tay cùng nhau xuất hiện ở văn phòng Hoàng Tử Bình, Lam Tâm Như dường như tức giận đến bùng nổ.
Lam Tâm Như trăm phương nghìn kế tìm đủ mọi cách nhưng không ngờ được Lam Tuyết Giang vốn bị nhà họ Lam vứt bỏ lại nhanh chân chạy đến giành trước!
Lam Tuyết Giang nhíu mày, ánh mắt của Lam Tâm Như ở phía đối diện như muốn chọc thủng cố.
Cô ta vẫn còn đang duy trì hình tượng của mình, nếu không có Hoàng Tử Bình ở đây thì hẳn là cô ta đã nổi điên mà nhào tới.
Lam Tuyết Giang thực sự không thích cục diện tam giác như vậy, ngược lại dáng vẻ Hoàng Tử Bình rất thờ ở tựa như chuyện này không liên quan tới anh. Có lẽ
người đàn ông nào cũng có cảm giác ưu việt biến thái trong lòng khi nhìn thấy những người phụ nữ vì mình mà tranh giành tình cảm.
“Cô đi đi!” Hoàng Tử Bình vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng.
Lam Tuyết Giang nghe xong thì rũ mắt xuống, không nói gì, cô rút tay muốn đi khỏi văn phòng.