Lam Tuyết Giang bất đắc dĩ thả lại điện thoại vào túi, phát hiện ra đôi nam nữ đối diện đã bắt đầu nói chuyện với nhau, cô mỉm cười, “Tiểu Ngô, hai người có thể thêm Zalo của nhau, lưu lại cách liên lạc trước đã!”
Hôm nay cô hoàn toàn làm bà mối nha.
Từ chối đồng nghiệp nam cô có chút áy náy, cho nên đem em gái khỏa dưới duy nhất mình quen giới thiệu cho anh ta.
May mắn là hai người vừa gặp đã có vẻ vừa ý nhau, giống như quen đã lâu, trò chuyện cũng rất vui vẻ, Lam Tuyết Giang có cảm giác thành tựu không nhỏ, định đợi thời cơ chín muồi mình sẽ kiếm cớ rời đi, cho hai người họ không gian.
Nhưng cô còn chưa kịp làm gì, quản lý quán cà phê đã đến, “Thật xin lỗi cô, tiệm chúng tôi hôm nay không mở cửa!”.
“Vì sao vậy?” Tiểu Ngô đang nói chuyện vui vẻ có chút không vui hỏi.
Quản lý mỉm cười xin lỗi, “Vừa rồi có một khách hàng đã bao cả tiệm này, tiền đồ uống của mọi người đều miễn phí! Một lần nữa xin lỗi mọi người!”
Tuy không tự nguyện nhưng đúng là không còn cách nào khác.
Lam Tuyết Giang cũng chỉ đành rời khỏi quán cà phê, khách hàng còn lại trong tiệm cũng lần lượt ra ngoài, ai ai cũng mang vẻ mặt tò mò khó hiểu.
“Ai mà giàu như vậy nhỉ? “Nghe nói là vị Tổng giám đốc Hoàng nào đó...”
Nghe được mấy lời này, Lam Tuyết Giang để trán.
Lam Tuyết Giang chắc chắn trăm phần trăm đó là Hoàng Tử Bình.
Mặc dù anh không ở Hạ Long, nhưng vẫn ngang ngược bá đạo như cũ.
Cô yên lặng thở dài, tiễn đôi nam nữ được làm mai đi, băng qua đường trở lại bệnh viện.
Chỉ là dọc đường đi, đầu óc cô như bị sâu bay vào, liên tục lặp lại hai chữ "Anh Hoàng", cho đến khi đi tới thang máy, tình huống này vẫn không tốt lên, cho nên khi cô đi ngang qua một bệnh nhân đang truyền nước thì bị té.
Mới vừa vào phòng bệnh, điện thoại di động lại vang lên.
Lam Tuyết Giang móc điện thoại ra, cũng đã đoán được đó là ai.
Đầu gối vẫn còn đang đau, sau khi cô đứng lên, cố ý không lên tiếng.
"Sao vậy, tâm trạng không vui?"
Giọng nói của Hoàng Tử Bình bên kia có chút biếng nhác, có vẻ như tâm tình không tệ.
Thấy cô không trả lời, hiếm khi không tức giận, chậm rãi nói: "Cà phê thế nào?"
"Chẳng ra sao cả." Lam Tuyết Giang nghe vậy giận
-
không có chỗ trút, cố ý nói: "Uống được một nửa tôi đã bị đuổi ra ngoài, không biết đã bị một kẻ có tiền bao phòng rồi..."
"Hẹn hò với chó lông xù không thành công, nên mất hứng sao?"
"Không phải hẹn hò..."
Lam Tuyết Giang bất đắc dĩ sửa lời anh: "Còn nữa, Tiểu Ngô không phải chó lông xù, hôm nay chúng tôi cũng không gặp mặt riêng, còn có đàn em của tôi, làm mối cho hai người họ."
"Vậy sao giọng em nghe như oán phụ!" Hoàng Tử Bình hừ lạnh.
Lam Tuyết Giang không nói gì, xoa đầu gối: "Tôi chỉ không cần thận bị té một cái."
"Ngốc!" Hoàng Tử Bình mắng cô, nhưng ngay sau đó liền hỏi: "Bị thương tới chỗ nào rồi sao?"
"Không có.” Lam Tuyết Giang lắc đầu. Không biết có phải ảo giác của cô không, cách nhau một đường dây, cô từ trong câu chữ của anh nghe ra một chút quan tâm.
Còn đang phán đoán thì nghe anh nói: "Ngày kia tôi sẽ về."
"Hả?" Lam Tuyết Giang kinh ngạc, "Không phải anh nói cần một tuần sao?"
Hoàng Tử Bình rất lâu mới trả lời lại, dường như là đang hút thuốc lá: "Lịch trình tớiViệt Thanh bị hủy bỏ, về luôn, ngày kia sẽ bay chuyến đêm, lúc tôi về muốn nhìn thấy em."
"Oh, đã biết." Lam Tuyết Giang gật đầu. "Làm ấm giường trước đi." Hoàng Tử Bình dặn dò. "Vâng." Lam Tuyết Giang ngoan ngoãn đáp.
Lại nữa rồi, cô thật sự không thể hiểu được chấp niệm thích làm ấm giường của anh.
"Sao còn chưa cúp?" Im lặng thật lâu, Hoàng Tử Bình hỏi cô.
Lam Tuyết Giang cắn môi, chậm rãi nói: "Không phải nói không được cúp điện thoại của anh trước sao..."
"Ha ha, ngoan quá!" Hoàng Tử Bình nghe vậy nở nụ cười.
Tiếng cười đầy từ tính truyền đến, cộng thêm hai chữ phía sau, khiến Lam Tuyết Giang thấy tai ngứa lên, tiếng cười như đang làn truyền khắp tai, thật sự là...
Giống như lời thì thầm của người yêu vậy.