Quả nhiên mọi người đều nói, đàn ông vào lúc sáng Sớm là đáng sợ nhất.
Mơ hồ đã tới chạng vạng, cuối cùng cũng tan tầm, Lam Tuyết Giang rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ qua thăm bà ngoại có thể nằm nghỉ trên số pha một chút.
Chỉ là vừa lên xe bus, trên màn hình điện thoại di động hiển thị "Hoàng Tử Bình".
Lam Tuyết Giang rất muốn giả bộ không nghe thấy, nhưng sau khi vang lên vài tiếng, vẫn là sợ hãi mà bắt
máy.
"Em ở đâu." Cô im lặng một lúc, nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài: "Vừa tan làm, đang tới bệnh viện..."
"Ừm, gặp mặt rồi nói." Hoàng Tử Bình trả lời một câu như vậy.
"Được." Lam Tuyết Giang theo thói quen ngoan ngoãn đáp.
Cúp điện thoại, cô gãi cằm. Không đúng?
Gặp Ở đâu rồi nói?
Vẻ mặt Lam Tuyết Giang hoang mang, nghi ngờ mình nghe lộn, muốn gọi lại hỏi rõ, nhưng điện thoại đối phương không kết nối được.
Đem theo nghi hoặc như vậy tới bệnh viện, đi ra khỏi thang máy, cô ngẩn ngơ.
Trong hành lang, Hoàng Tử Bình mặc tây trang đang đứng trước mặt, một tay nhét túi, dáng người cao lớn, đường viền gò má cượng nghị, nhưng y tá đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn.
"Sao tới chậm vậy!" Vừa nhìn thấy cô, Hoàng Tử Bình không kiên nhẫn nói.
"Tôi ngồi xe bus, phải đi qua rất nhiều trạm..." Lam Tuyết Giang lúng túng giải thích, nháy mắt một cái ngạc nhiên chỉ vào anh: "Anh Hoàng, sao anh lại..."
Hoàng Tử Bình trực tiếp đưa tay kéo cô vào:"Tới đây, trước tiên giới thiệu một người cho em."
Bởi vì vừa rồi lực chú ý của cô đặt trên người anh, không chú ý tới bác sĩ mặc áo blouse ngồi trên ghế.
Lúc cô thấy rõ, chút nước miệng không khép lại được: "Hả, anh là.... cậu Trần?"
"Bây giờ cô có thể gọi tôi là bác sĩ Trần." Trần Ngọc Sơn sửa sang lại áo blouse.
"..." Lam Tuyết Giang cố gắng tiêu hóa.
Cặp mắt đào hoa này chắc chắn không thể nhận nhầm, lơ đãng liếc mắt một cái cũng khiến người ta ngất xiu.
Cô cho rằng anh chỉ là một chàng trai ong bướm đào hoa, không ngờ lại là Hải Thượng Lãn Ông cứu sống
người!
"Từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ là bác sĩ phụ trách bà ngoại em, tất cả bệnh tình đều giao cho cậu ấy phụ trách, buổi phẫu thuật hai ngày sau cũng do cậu ấy mổ chính cho bà." Hoàng Tử Bình liếc cô, thản nhiên lên tiếng.
Lam Tuyết Giang nuốt nước miếng: "Nhưng bà ngoại tôi có bác sĩ Hứa mà..."
"Bác sĩ Hứa là một bác sĩ bình thường, Ngọc Sơn đã lên chủ nhiệm, hơn nữa còn là chuyên gia về bệnh tim, tham gia không ít các hạng mục cả trong và ngoài nước, để cậu ấy phẫu thuật cho bà ngoại em nguy hiểm gần như là con số không."
"Anh chính là chuyên gia ngoại khoa tim Trần Ngọc Sơn?" Lam Tuyết Giang kinh ngạc nói.
Mặc dù cô không hiểu về ngành y, nhưng cái tên Trần Ngọc Sơn này không thể chưa từng nghe tới! Rất nhiều người vì hâm mộ mà tới đây, muốn lấy số phải hẹn trước từ sớm.... .
"Chính là kẻ hèn này" Trần Ngọc Sơn cười gật đầu, lên tiếng lần nữa, giọng điệu nghiêm túc hẳn lên: "Vừa rồi tôi xem hồ sơ bệnh lý, cũng đã trao đổi với bác sĩ Hứa, nhưng tình huống cụ thể tôi phải gặp bệnh nhân trước đã."
"Ừ." Hoàng Tử Bình gật đầu.
Lam Tuyết Giang không chen lời vào, chỉ có thể nhìn bọn họ đẩy cửa phòng bệnh ra.
Hơn nửa ngày cô vẫn có chút không phản ứng kịp, nghĩ Hoàng Tử Bình lại tới bệnh viện bà ngoại cô đang năm.
Chờ một chút! Lam Tuyết Giang chạy vọt vào!
Thế nhưng không kịp, Hoàng Tử Bình và Trần Ngọc Sơn đã đứng song song ở hai bên giường bệnh.
Trần Ngọc Sơn mặc áo khoác trắng đứng ở phía trước, đang hơi cúi người, hỏi những câu có liên quan đến bệnh tình và chuyện giải phẫu, thỉnh thoảng cầm bút ghi chép xuống VỞ.
Lam Tuyết Giang dừng bước, rón ra rón rén đứng ở bên kia, bị xem nhẹ từ đầu tới cuối.
Nắm được một cơ số thông tin rồi, Trần Ngọc Sơn đi đến bên cửa sổ nhận điện thoại, ánh mắt bà ngoại bàn thuận thế dừng trên người Hoàng Tử Bình đang đứng phía sau.