“Xin chào!” Bà ngoại cười gật đầu, ánh mắt sau kính lão không rời khỏi anh từ đầu tới cuối: “Cuối cùng hôm nay cũng gặp người thật rồi! Thật ra trong lòng của tôi vẫn muốn gặp cậu một lần đấy, nhưng lại sợ quá tùy tiện sẽ mạo phạm”.
“Không, là cháu đã muốn đến thăm bà từ sớm.”
Hoàng Tử Bình lườm liếc Lam Tuyết Giang đối diện, thản nhiên cong môi:“Chỉ có điều Tuyết Giang vẫn luôn chưa cho cháu cơ hội này”
Giọng nói rất trầm tĩnh, ôn hòa và co giãn có mức độ, kèm theo sự tôn kính, không giống không có độ ấm như thường ngày.
Bà làm sao sẽ không hài lòng, bà ngoại vội vàng cười nhìn về phía cháu gái và tỏ ý:“Tuyết Giang, còn không mau chuyển cái ghế dựa cho Tử Bình ngồi!”
“Vâng...”
“Tuyết Giang, hoa quả đầu rồi, nhanh gọt táo cho Tử Bình nào!”.
“Con biết rồi..”.
Lam Tuyết Giang chuyển cái ghế, lại đi lấy quả táo, cô dùng ánh mắt len lén liếc nhìn vẻ mặt Hoàng Tử Bình trong quá trình làm hai việc đó.
Anh tỏ ra vô cùng tự nhiên, nhưng điều đó trái lại đã khiến tinh thần cô hoảng hốt rồi.
Thậm chí Lam Tuyết Giang còn nghĩ theo phương hướng tốt, rằng có lẽ vừa nãy anh không nghe rõ lời bà ngoại nói, mà chỉ đơn thuần sẵn lòng thân cận bà mà
thôi, giống như lúc trên du thuyền, anh đối đãi với trưởng bối có tuổi đều rất có kiên nhẫn.
Chỉ là ánh mắt cô trong phút chốc không thể rời đi, chung quy cứ luôn như có như không nhìn sang, nhất là vẻ mặt khi anh chăm chú nói chuyện cùng bà ngoại, chính là gia giao tốt và đầy sự kiên nhẫn như vậy: “Bà ngoại, bà an tâm chữa bệnh, bác sĩ Trần là bạn của cháu, tay nghề của cậu ấy rất tốt, bà có thể yên tâm”
“Đứa nhỏ ngoan, bà ngoại cám ơn cháu!” Bà gật đầu liên tục.
Trần Ngọc Sơn bên cửa sổ nói chuyện điện thoại xong, đã đi về tới: “Bệnh tình của bà cụ tôi đã hiểu rõ, chờ sau khi tôi trở về tiến thêm một bước trong kế hoạch”.
“Tôi tiễn anh” Hoàng Tử Bình gật đầu.
“Tôi cũng tiễn!” Lam Tuyết Giang vội vàng cuống quýt vứt bỏ quả táo.
Cửa phòng bệnh đóng lại, đồng thời cũng ngăn cách ánh mắt của bà.
“Cậu Trần...”
Lam Tuyết Giang ý thức được không hợp, nên vội vàng đổi giọng: “Bác sĩ Trần, tôi nghe nói hình như chi phí của anh rất cao...”.
“Tôi là giá tình bạn. Hơn nữa có một ông chủ như Tử Bình, cô sợ cái gì!” Hai tay Trần Ngọc Sơn đút vào trong túi áo khoác trắng, cười và nhíu mày.
Lam Tuyết Giang bị hai chữ “ông chủ” đâm vào. Đúng vậy, ở trong mắt người khác đúng là như vậy.
“Bà ngoại của cô không cần lo lắng, tôi rất am hiểu về phẫu thuật nối mạch máu trái tim”.
“Ừ” Lam Tuyết Giang gật đầu.
Nói khó nghe một chút, có lẽ ba vị bác sĩ Hứa đều không bằng một mình Trần Ngọc Sơn.
Trần Ngọc Sơn mắt nhìn đồng hồ, sau đó nói với bọn cô: “Trong bệnh viện không giống trong câu lạc bộ, tôi phải chịu trách nhiệm với chiếc áo khoác trắng này, không trò chuyện với mọi người nữa, tôi phải trở về làm công tác chuẩn bị, buổi tối bảy giờ còn có một ca được sắp xếp giải phẫu!”
“Bác sĩ Trần, cám ơn!” Lam Tuyết Giang biết ơn từ tận đáy lòng.
Trần Ngọc Sơn khoát tay nói không cần, quay người rời đi, áo khoác trắng được anh khoác trên người bay theo gió.
Ánh mắt Lam Tuyết Giang không thể không nhìn theo.
Hiện giờ cô còn cảm thấy có chút ngạc nhiên, cậu Trần chơi bời trăng hoa trong câu lạc bộ, vậy mà lắc mình một cái đã thành bác sĩ Trần, và lúc này còn được y tá đi ngang qua gật đầu, oai phong thế này đâu còn vẻ nào là lưu luyến bụi hoa?
Nhìn người thật sự không nên nhìn vẻ ngoài... Bỗng nhiên bên tai chợt vang lên một giọng nam âm trầm:“Em thử tiếp tục liếc mắt nhìn thử xem?”
Lam Tuyết Giang ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng Tử Bình chẳng biết lúc nào đã đứng trước người mình, trong đôi mắt trầm tĩnh và sâu lắng giống như có thêm ngọn lửa mờ nhạt.
Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, mắt lại hướng về phía Trần Ngọc Sơn nhìn lần nữa.
“Còn dám nhìn?”