Không ngờ anh vẫn còn ở đây, dù sao trước đó hai người không hề vui vẻ.
Cô sẽ không có gan coi như không thấy hoặc bước qua nó, mặc dù tối nay cô không muốn về nhà với anh nhưng vẫn im lặng mở cửa xe, khói trắng lượn lờ trong xe, không biết anh đã hút bao nhiêu điếu rồi.
Cô vừa thắt dây an toàn xong thì chiếc xe đã lao đi như tên bắn.
Dọc đường không ai nói chuyện, Lam Tuyết Giang không nhịn được lén mở cửa sổ ra một chút, gió đêm bay vào đồng thời thổi bớt khói thuốc lá, cô cố hít thở hai cái.
“Đóng cửa lại!” Lam Tuyết Giang hoảng sợ vội vàng làm theo.
Cửa sổ xe vừa đóng lại thì chiếc xe Land Rover cũng dừng lại.
Hai người không về nhà mà đến một quán lẩu kinh doanh 24/24, Lam Tuyết Giang quay đầu kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đến đây ăn cơm sao?”
“Em ăn rồi sao?” Hoàng Tử Bình hỏi lại cô. “Tôi ăn rồi...” Lam Tuyết Giang thật thà trả lời. Bây giờ là mấy giờ rồi chứ, lúc đó anh bỏ đi, cô
tưởng chia tay trong không vui nên đã ăn cùng bà ngoại bệnh viện. .
Khóe miệng Hoàng Tử Bình co rút, anh rút chìa khóa xe ra:“Em ngồi nhìn tôi ăn!”
Lam Tuyết Giang đành đi vào nhà hàng với anh.
Lúc này không có nhiều người lắm, nồi lẩu được mang lên rất nhanh, là nồi đồng bếp than truyền thống, tiếng ngọn lửa đốt cháy đáy nồi vang lên, không bao lâu nước lẩu đã sôi sùng sục, bốc hơi nóng lên.
Hoàng Tử Bình vẫn sầm mặt, cả người tỏa ra vẻ u ám đáng sợ, khi nhân viên mang đồ ăn lên cũng rất cần thận.
Buổi tối Lam Tuyết Giang đã ăn rất no nên cô không ăn nổi nữa.
Nhưng cô cứ ngồi như vậy cũng rất buồn chán, nhất là đối diện với người đàn ông mặt lạnh, sau đó cô mới gắp một miếng thịt, cũng không biết ăn đến khi nào nên xé lớp giấy bao bì đũa rồi giúp anh gắp thịt bỏ vào nồi.
Sau khi cô nhúng xong thì đặt vào đĩa, Hoàng Tử Bình đẩy trở lại:“Tôi không ăn rau thơm, mùi khó ngửi!”
“...” Lam Tuyết Giang nghe vậy thì đành gắp thơm ra ngoài.
“Nhúng lâu quá nên thịt dai hết rồi!” “Tôi nhúng lại...”
“Bóc cho tôi một con tôm, không được để lại đường chỉ đen!”
“Tôi biết rồi...”
1
Toàn bộ quá trình Lam Tuyết Giang chỉ nghe anh dặn dò, sau khi ăn xong cô bận rộn đến mức trán đổ mồ hôi.
Hai người tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng, Hoàng Tử Bình khởi động xe, mở radio, tiếng nhạc trong radio phát ra.
Lam Tuyết Giang lên nhìn qua thì phát hiện tâm trạng anh đã tốt hơn nhiều.
Lúc gặp đèn đỏ, Hoàng Tử Bình rút một điếu thuốc ra, lần này anh chủ động hạ cửa sổ xe xuống, sau khi hút được hai lần thì thuần thục gây tàn thuốc: “Những lời em nói trong bệnh viện là thật sao?”
“Nếu anh không tin thì tôi có thể cam đoan thêm lần nữa, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ hoang tưởng nào, tôi...”.
“Không phải chuyện này!” Hoàng Tử Bình cắt ngang cô nói.
“...” Lam Tuyết Giang khó hiểu.
Hoàng Tử Bình lại hút một hơi, giọng trầm thấp nói: “Đầu úng nước cũng sẽ không thích tôi?”
“Ừm...” Lam Tuyết Giang từ từ gật đầu.
Sau đó cô nhìn thấy sắc mặt anh lại đen hơn một chút.
Đúng là buồn vui thất thường...
Hoàng Tử Bình liếc mắt qua, nghi ngờ hỏi: “Lam Tuyết Giang, có phải mắt em bị mù rồi đúng không?”
Lam Tuyết Giang yếu ớt kháng nghị:“Thị lực hai mắt của tôi đều là 1.5..”
“Tôi thấy trái tim em bị mù!” Hoàng Tử Bình bắt đầu nghiến răng.
“...” Lam Tuyết Giang im lặng, nhìn khuôn mặt đầy mây đen che phủ của anh thì trầm ngâm một lúc, cuối cùng miệng lưỡi vẫn nhanh chóng nói:“... Anh Hoàng, anh... mắc bệnh hoàng tử đúng không?”
Hoàng Tử Bình nhíu mày, đáy mắt hơi khó hiểu.