Thời gian hạnh phúc cứ chậm rãi trôi qua như thế, cho đến tháng sau, khi Minh Nguyệt chờ mãi chưa thấy kỳ kinh của mình kéo đến. Lúc này đây, một nỗi lo lắng không tên đã bao trùm toàn bộ tâm trí cô, lòng cô rối bời, nước mắt cứ thế trào ra không rõ lý do.
Trực giác của cô vào lúc này lại trỗi dậy mạnh mẽ. Một luồng suy nghĩ cứ cuồn cuộn trong tâm trí dù cho lý trí bảo rằng chuyện đó không thể xảy ra. Có trời chứng giám, tuy Đình Bá và cô yêu nhau nhưng cả hai chỉ dừng ở mức đụng chạm chứ chẳng dám đi xa hơn. Nay trực giác cứ liên tục mách bảo thế này thì cô thật sự không thể ngồi yên được nữa.
Cô đã một mình đi kiểm tra và bất ngờ khi kết quả đã chứng thực suy nghĩ của mình. Bước ra khỏi phòng khám, đầu óc cô rối ren đến mức chẳng biết mình đang đi đâu. Tay chân cô chợt run rẩy, toàn thân lạnh toát, vẻ mặt thất thần và đầu óc quay cuồng với câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Là ai đã làm điều này?
Hai tháng sao? Minh Nguyệt cố lục lọi trong tâm trí thời điểm hai tháng trước. Trong mớ ký ức hỗn độn chợt hiện ra cái đêm cô bất tỉnh ở cửa phòng ký túc.
Bao ước mơ, lý tưởng mà cô ấp ủ chợt theo gió bay mất, chỉ còn lại nỗi đau vẫn đang âm ỉ tại nơi đây. Nước mắt cô lăn dài trên gò má, sự thật khiến cô không tài nào chấp nhận được sự thật rành rành. Nó giày xéo linh hồn cô thành trăm mảnh.
Cô không bao giờ ngờ được, bản thân mình, dù chưa quan hệ với bất kỳ ai, lại đang mang thai.
Đặt tay lên bụng, cảm nhận sinh mệnh nhỏ đang nằm yên trong đó, cô gục ngã, tiếng nức nở vang lên trong không gian chật hẹp. Lúc này đây, hình ảnh người đàn ông mà cô yêu chợt hiện lên trong tâm trí. Cô phải nói sao với Đình Bá đây? Anh sẽ tin cô sao hay cho rằng cô thật ra chỉ là một kẻ dối trá?
Gương mặt cô tiều tuỵ thấy rõ, đôi mắt sưng húp cùng mái tóc xơ xác càng khiến cô trông có vẻ mệt mỏi hơn. Cô liếc qua cái giường trống bên cạnh, chợt nhớ ra Bảo Ngọc đã về quê thăm nhà, chắc lâu lắm mới lên lại. Cô ấy đã đi lúc nào nhỉ? Minh Nguyệt không nhớ rõ, hình như là vào sáng hôm nay? Hay hôm qua nhỉ? Cô không rõ, nỗi buồn đã ám ảnh cô sâu sắc đến mức khiến cô không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ gì nữa.
Vì quá bất ngờ trước việc bản thân mình mang thai, Minh Nguyệt đành phải cất lại giấc mơ của mình. Cô quyết định về nhà mẹ như trốn chạy. Những ngày sau đó, Minh Nguyệt thu xếp lại mọi thứ và trước khi đi, cô để lại một bức thư cho Bảo Ngọc, bảo rằng mẹ của cô không khỏe nên tạm thời cô sẽ nghỉ học một thời gian để về bên mẹ. Đồ đạc cô đã thu dọn xong, có gì cô sẽ viết thư cho cô ấy để báo tình hình.
Còn riêng Đình Bá, Minh Nguyệt không có can đảm đối mặt. Cô chọn cách hèn mọn nhất là trốn chạy và lặng lẽ chia tay. Cô sợ khi gặp Đình Bá, bản thân sẽ không thể kiềm được cảm xúc mà nói ra hết. Nhưng nếu anh không tin cô. Ít ra, sự ích kỷ cuối cùng chính là mong Đình Bá sẽ nhớ về cô với hình ảnh đẹp đẽ như ngày mới quen.
Minh Nguyệt kéo vali về nhà, bộ dáng cô thất tha thất thiểu, vừa nhìn thấy mẹ đã vội lao vào lòng bà khóc nức nở. Mẹ vừa nhìn thấy cô đã biết ngay cô có chuyện, tầm mắt bà va vào bụng của cô, tiếng thở dài len lén từ miệng phát ra.
“Không có việc gì cả.” Bà dịu dàng an ủi con mình. Minh Nguyệt nhìn mẹ, bao uất ức bất chợt bùng phát. Cô gào lên, đáng thương kể về việc mình mang thai nhưng chẳng biết cha đứa bé là ai, rồi kể về Đình Bá, vì cái thai này mà anh với cô đã chia tay. Mẹ Minh Nguyệt dời tầm mắt xuống cái bụng nhỏ của cô con gái, lòng đánh trống liên hồi.
“Nó là con của quỷ.” Bà nói, một câu nói xoá nhoà nước mắt của Minh Nguyệt. Cô ngẩn ngơ, chẳng buồn khóc nữa.
“Con… con của quỷ ạ?”
“Đúng vậy.” Mẹ cô gật đầu xác nhận.
Mẹ của Minh Nguyệt thừa hưởng khả năng tiên tri từ mẹ của mình. Song năng lực của bà không mạnh bằng bà ngoại của Minh Nguyệt. Khi vừa sinh Minh Nguyệt ra, bà đã nhìn thấy một phần tương lai của con bé. Nhưng có câu “Thiên cơ bất khả lộ”, phàm những điều liên quan người thân thì bà càng không được phép nói ra, đó là nguyên tắc mà mẹ của bà đã dạy cho bà.
Tiết lộ thiên cơ chính là gieo cái nhân lớn nhất trên đời. Và vì bà chỉ thấy một phần nên bà không thể mạo hiểm. Bà đã nhìn được đứa trẻ này từ đâu mà đến, nếu bà nói ra e rằng cả nhà bà sẽ chẳng còn một ai sống sót.
“Vậy con nên làm gì với cái thai này?” Minh Nguyệt vô cùng hoang mang. Chuyện ma quỷ cô tin, nhưng việc mang thai quỷ thì lần đầu cô nghe qua. Nói không sợ chính là nói dối.
“Mẹ nghĩ con nên bỏ nó đi.” Bà thì thầm, tiếng thở dài bị nén lại.
“Không… không thể được.” Minh Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, cô ôm lấy bụng mình, hơi lùi về sau.
Mẹ Minh Nguyệt lâm vào trầm tư: “Tại sao không được? Chẳng phải vì cái thai này mà con khốn khổ sao?”
“Đúng là vậy, nhưng mà nó vẫn là con của con.”
Tuy mâu thuẫn trong lòng rất nhiều, nhưng tình mẫu tử trong cô lúc này lại bùng lên mãnh liệt.
Mẹ của Minh Nguyệt rơi vào trầm tư, cuối cùng bà đành phải nói ra điều mà mình đã nhìn thấy, do dù phải trả giá thế nào đi nữa.
“Nếu cố gắng giữ cái thai này thì chờ đợi con chính là cái chết.”