"Như vậy hả?" Ngô Trung Kiên có chút thất vọng.
Trần Hùng cười nói: "Chính là như vậy, chẳng qua, việc theo đuổi con gái thật ra cũng có cách, chủ yếu mà nói, có thể tóm gọn thành tám chữ, được gọi là châm ngôn tám chữ."
"Châm ngôn tám chữ?" Ánh mắt Ngô Trung Kiên sáng lên: "Đại ca Trần Hùng, đó là châm ngôn tám chữ gì thế, nhanh nói cho tôi nghe với, xin anh đó."
Trần Hùng dùng tay sờ cằm dưới, làm bộ trầm tư suy nghĩ giây lát, sau đó đáp: "Xem nhẹ sống chết, không phục thì bám!"
"Là ý gì?" Sắc mặt của Ngô Trung Kiên ngớ ngẩn ra.
Trần Hùng thật sự cũng không biết tám chữ châm ngôn này rốt cuộc là có ý gì, dù sao khí ấy Nghiêm Vu Tu chính là dạy anh thế.
Nhắc tới, về mặt theo đuổi con gái, Trần Hùng so với Ngô Trung Kiên cũng chẳng khá hơn là bao, đều là tên ngốc trong chuyện tình cảm.
Nhưng mà nói sao thì Trần Hùng so với Ngô Trung Kiên cũng tốt hơn chút, ít nhất Trần Hùng không giống Ngô Trung Kiên là một tên đàn ông thô kệch.
"Đại ca Trần Hùng, đây rốt cuộc là ý gì thế, anh nhanh nói đi mà." Ngô Trung Kiên thấy Trần Hùng chì trễ không giải thích cho mình cái gì gọi là châm ngôn tám chữ, cũng có chút nôn nóng.
"Tôi con mẹ nó cũng không biết đâu mà." Trần Hùng trong lòng thét gào: "Thì thế nào cũng phải bám riết lấy!"
"Đúng rồi Ngô Trung Kiên, trước đây không phải cậu không muốn thực hiện cái hôn ước này sao, cũng đã từ hôn rồi, giờ tại sao lại thay đổi ý định muốn theo đuổi Quân Dao, chẳng lẽ cậu đã yêu cô ấy rồi?"
Ngô Trung Kiên lại rất thành thật lắc đầu nói: "Thật ra tôi đối với phụ nữ không có yêu thích gì lắm, tại gì trước giờ tiếp xúc đa số đều là nam."
Trần Hùng: "????"
Ngô Trung Kiên vội vàng nói: "Anh đứng có hiểu lầm nha đại ca Trần Hùng, ý tôi nói là cái đó."
Ngô Trung Kiên lấy ra cuốn sách lúc nào cũng mang theo bên mình ra nói: "Đây là phương pháp võ thuật đặc biệt mà tôi biết từ tổ tiên của mình. Tôi đã thách thức tất cả các cao thủ của mười tám môn võ thuật ở Trung Quốc, và sau đó tập hợp các cao thủ của hàng trăm trường phái để trở thành nhà vô địch võ thuật thực sự."
"Chỉ là những người này, đại đa số đều là đàn ông."
Trần Hùng vẫn đơ mặt ra: "Nhưng cái này với chuyện cậu theo đuổi Viễn Quân Dao có liên quan gì nhau?"
Ngô Trung Kiên trên mặt tràn đầy khổ sở, trả lời nói: "Ông nội của tôi đã ra mệnh lệnh chết, nếu như không cưới được Quân Dao về nhà, sẽ phế đi võ công của tôi."
"Phế võ công?"
"Chính là đánh gãy tay chân của tôi đó!"
Trần Hùng: "..."
Ngô Trung Kiên có chút nôn nóng nói: "Cho nên một ngày tôi không theo đuổi được Quân Dao, ông nội tôi một ngày không cho phép tôi đi khiêu chiến đại sự võ thuật, anh xem trên cuốn sổ này ghi chú, còn rất nhiều người chưa đi khiêu chiến đó."
Trần Hùng hỏi nói: "Cho nên, mục đích cậu và Quân Dao kết hôn chính là vì để ứng phó ông nội của cậu, vậy sau khi kết hôn thì sao, cả thế giới của cậu chỉ có việc đi khiêu chiến võ lâm cao thủ, vậy Quân Dao phải làm sao?"
Ngô Trung Kiên gần như không có bất kỳ suy nghĩ nào nói: "Cô ấy có thể đi cùng tôi mà!"
"Hớ hớ, cậu thật là giỏi ha."
Trần Hùng không chút do dự nói với Ngô Trung Kiên đồng thời giơ ngón tay cái lên: "Chuyện theo đuổi Quân Dao, tôi thật sự là không giúp được gì, chỉ là nếu cậu muốn tập hợp những người giỏi nhất để giao lưu võ học, noi gương tổ tiên để trở thành một nhà vô địch xứng đáng, tôi có thể có cách tốt hơn để giúp cậu."
"Cách gì thế?" Ngô Trung Kiên ánh mắt sáng lên một cái.
"Có một nơi, rất thích hợp với loại người như cậu."
"Nơi nào?"
Trần Hùng cười cười, võ lên vai của Ngô Trung Kiên một cái: "Đợi cậu theo đuổi được Quân Dao tôi sẽ nói với cậu!"
...
Cùng lúc đó, trong khách sạn sang trọng ở thành phố Bình Minh.
Trong tay Tô Cẩn Lương đang cầm trong tay một chiếc nỏ vô hình, đang ngắm về phía trước.