Trần Hùng xoay người nhìn về phía khách sạn bên kia, lại nhìn thẳng vào phòng tổng thống của Tô Cẩn Lương trong khách sạn, huyệt thái dương của anh hơi nảy lên, vung tay lên: "Đi theo tôi."
Trong chốc lát mọi người ở đây di chuyển, giống như đám mây đen trên không chung đang bao phủ bầu trời chỗ khách sạn.
Trần Hùng làm ra cục diện lớn như vậy, cũng không thể nói là anh đang phô trương thanh thế, cố ý khoe mẽ.
Mặc dù số chín Hà Quách Tùng của Hang Sói đã chết, nhưng trong mắt Trần Hùng, cho dù là Ngũ Đại Thiên Vương của Điện Đức Hoàng, mười tám đại tướng, hay chỉ là thành viên bình thường của Hang Sói, tất cả đều là anh em của Trần Hùng.
Đây không chỉ liên quan đến sống chết của Hà Quách Tùng, mà liên quan tới cách đối nhân xử thế của Trần Hùng với anh em của mình.
Anh em chết, Trần Hùng sẽ khiến cho kẻ địch tan thành mây khói, giống như Hắc Ám Đồ Đằng ba năm trước đây, nhất định phải khiến nó biến mất hoàn toàn trên thế giới này.
Anh em của Trần Hùng, trên đời này không ai có thể đụng vào, đụng vào nghĩa là chết, lúc này Trần Hùng thật sự nổi giận.
Một đám người đồ đen không ngừng đi về phía khách sạn, giống như là thuỷ triều muốn nhấn chìm toàn bộ khách sạn.
Bíp bíp bíp...
Vào lúc này, một chiếc xe bảng số của chính phủ liên tục bóp kèn, lái về phía Trần Hùng, chạy được một nửa, bởi vì nơi này quá nhiều người, chiếc xe này không có cách nào nhích lên phía trước.
Xe dừng lại, Lăng Uyên Đình đi theo mấy lãnh đạo đang đổ mồ hôi đầy đầu mà chạy về phía bên này.
"Trần Hùng, cậu đứng lại đó cho tôi, cậu điên rồi sao, muốn tạo phản sao?"
Lăng Uyên Đình hét to về phía bên này.
"Tô Cẩn Lương là người tôi muốn bảo vệ, nếu cậu dám động đến cô ấy, thì chính là đối đầu với chính phủ, chẳng lẽ cậu thật sự muốn bị trấn áp sao?"
"Còn không kêu bọn họ giải tán cho tôi?"
Lăng Uyên Đình vừa hô to với Trần Hùng, vừa nhìn đám người Trương Văn Long xung quanh: "Trương Văn Long, Hà Thái Trung, Liễu Hồng Ngọc... Mấy người tới đây làm gì, hồ đồ, mấy người đều là những xí nghiệp lớn của thành phố Bình Minh chúng ta, không phải xã hội đen, làm trò gì vậy, mấy người cũng muốn làm loạn với Trần Hùng sao?"
"Nhanh kêu người của mấy người tản đi, nhanh lên, lẽ nào muốn những thứ bỏ ra mấy năm nay, đều bị hủy trong chốc lát?"
"Mấy người xem đây là chuyện gì chứ..."
Lúc này Lăng Uyên Đình chỉ còn cách đám người Trần Hùng mười mét, họ là những lãnh đạo lớn nhất, người xung quanh đám Trương Văn Long cũng không dám cản họ.
Nhưng lúc Lăng Uyên Đình chỉ còn cách Trần Hùng sáu bảy mét, Trần Đại Lục cầm đầu thành viên của Hang Sói không chút khách khí chắn trước mặt đám người Lăng Uyên Đình.
"Các người làm gì, ngay cả tôi mà cũng dám cản sao?"
Lăng Uyên Đình khó tin nhìn đám người Trần Đại Lực, chỉ thấy họ quá mức coi trời bằng vung: "Mau tránh ra, mấy người có biết tôi là ai không."
"Cho dù mấy người là ai, hôm nay cho dù Thiên Vương có tới, muốn cản chúng tôi báo thù cho Trần Hùng, vậy thì chúng tôi đều sẽ đánh lui."
"Cái gì?"
Lăng Uyên Đình nhíu chặt mày, anh ta không ngờ cấp dưới của Trần Hùng còn có một đám người dữ như hổ vậy.
"Tất cả lui ra!"
Trần Hùng hô lên một tiếng, lúc này đám Trần Đại Lực mới lui sang một bên, nhường ra một con đường cho đám người Lăng Uyên Đình.
Lăng Uyên Đình sải bước đi tới chỗ Trần Hùng, đầu đầy mồ hôi: "Trần Hùng, chuyện này cậu không thể làm bậy, đối phương là cô chủ lớn nhà họ Tô ở Tô Hàng, nếu như cậu làm bậy, hậu quả khó mà lường được."
Trần Hùng cười lạnh một tiếng lắc đầu nói: "Cho dù là hậu quả gì, Trần Hùng tôi sẽ gánh chịu một mình, hôm nay Tô Cẩn Lương phải chết, không thể thương lượng!"