Lúc này, bên ngoài biệt thự có tiếng động cơ ô tô vang lên, Tô Văn Mãnh từ trên sô pha đứng lên, nở nụ cười quái dị: "Là Trần Hùng, anh ta tới rồi!"
Trong mắt hòa thượng cũng lóe lên một tia hưng phấn: “Cậu chủ, tôi nghe nói Trần Hùng có sức chiến đấu rất mạnh?”
Tô Văn Mãnh cười nói: “Cậu muốn thử không? Đừng lo, Thiên Trùng, chắc chắn cậu sẽ có cơ hội để thử.”
Hai người lần lượt đi ra khỏi sảnh của biệt thự, lúc này, hơn mười người mặc đồ đen đang đứng đợi ở bên ngoài biệt thự.
Tất cả những người này đều là cao thủ hàng đầu được Tô Văn Mãnh chọn lựa kỹ càng, mang từ nhà họ Tô đến đây.
Tô Văn Mãnh cùng Tô Cẩn Lương giống nhau, lúc vừa mới đến đây không nhìn ai vào mắt cả, nhưng bây giờ Tô Cẩn Lương đã bị thực tế dập thảm hại tơi bời, kế tiếp, đến lượt Tô Văn Mãnh.
Hơn nữa, kết cục của Tô Văn Mãnh dự là sẽ rất thảm bại.
Lúc này bảy tám chiếc xe việt dã đã tiến vào khu biệt thự, chạy đến cổng biệt thự thì dừng lại.
Cửa xe mở ra, hơn hai mươi thành viên của Hang Sói, đứng đầu là Trần Đại Lực, lập tức nhảy ra khỏi xe, theo sau là Trần Hùng, đi thẳng một đường vào trong biệt thự.
Giống như trước đây, mọi thành viên trong Hang Sói đều thể hiện ánh mắt giận dữ, loại lửa giận này dường như muốn thiêu rụi toàn bộ thế giới thành tro bụi.
Suốt một quãng đường đi đến đây, Tô Cẩn Lương ngồi bên cạnh Trần Hùng, cô ta nhìn người thanh niên bất phân thắng bại với mình, Tô Cẩn Lương có cảm giác anh thật khác biệt.
Chỉ một cuộc điện thoại đã kêu gọi được mấy ngàn người tới vây quanh khách sạn, mỗi chuyện này thôi cũng đủ để làm cho Tô Cẩn Lương hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Trần Hùng.
Đồng thời, sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của đám thủ hạ dưới tay của Trần Hùng, trong lòng Tô Cẩn Lương càng thêm u ám.
Cô ta cảm thấy rằng mình đã đánh giá thấp năng lực của Trần Hùng ngay từ lúc đầu, đánh giá quá thấp, nếu đây là Tô Hàng, có lẽ Tô Cẩn Lương và Trần Hùng đấu một trận sống mái với nhau, nhưng đây là thành phố Bình Minh, là địa bàn của người ta, ngay cả khi cô ta đem đến nhiều người hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của Trần Hùng.
Nhận ra được điều này nên Tô Cẩn Lương cảm thấy bất an, cho dù cô ta không phải là người làm ra chuyện này, nhưng là hôm nay cô ta cũng khó được yên ổn.
Vì vậy trên đường đến đây, Tô Cẩn Lương đều đang nghĩ cách để kiếm đường lui an toàn cho mình, nhưng khi cô ta đến đây, trong mắt Tô Cẩn Lương đã xuất hiện một chút hung tợn.
“Ồ, tới rồi à, làm lớn như này để làm gì vậy?”
Lúc Tô Văn Mãnh và Thiên Trùng bước ra khỏi biệt thự, nhìn thấy rất nhiều người được Trần Hùng dẫn đến như vậy, giọng nói nhạo báng của Tô Văn Mãnh vang lên.
Đối mặt với hơn hai mươi thành viên của Hang Sói, không những Tô Văn Mãnh không cảm thấy áp lực, ngược lại càng thả lỏng hơn.
Trong mắt của cậu ta, Trần Hùng mang càng nhiều người đến càng chứng tỏ anh chột dạ, càng như vậy, Tô Văn Mãnh càng không để Trần Hùng vào mắt.
“Tô Cẩn Lương, chị cũng đến đây à?”
Tô Văn Mãnh nhìn về phía Tô Cẩn Lương, không xem cô ta như chị gái ruột của mình: “Tới cũng được, đúng lúc lắm, chị hãy nhìn xem năng lực của Tô Văn Mãnh tôi như thế nào, tôi sẽ làm cho Trần Hùng phải quỳ xuống trước mặt tôi, đầu hàng và trở thành con chó của tôi.”
Nói ở đây, Tô Văn Mãnh cười đắc ý.