Mà Tô Cẩn Lương lại nhìn Tô Văn Mãnh giống như nhìn một kẻ ngu xuẩn, cô ta chưa từng để ý tới người em trai này bởi vì cô ta cho rằng cậu ta là một tên ăn hại không có đầu óc.
Sự thật đúng là như vậy, trái lại hôm nay Tô Cẩn Lương rất tình nguyện ở đây để tận mắt chứng kiến rốt cuộc Tô Văn Mãnh tìm đường chết như thế nào.
Trần Hùng bước lên phía trước nhìn về phía Tô Văn Mãnh ở đối diện hỏi: "Ông Tư của tôi đâu?"
Ông Tư ở trong miệng Trần Hùng là Lâm Thanh An, bởi vì ông ấy là ông Tư của Lâm Ngọc Ngân cho nên Trần Hùng cũng gọi ông ấy là ông Tư.
"Anh nói ông già chết tiệt không biết tốt xấu kia sao?" Tô Văn Mãnh trả lời: "Yên tâm, ông ấy vẫn còn sống nhưng mà ông già chó chết này vẫn luôn nói anh sẽ làm cho tôi đẹp mặt, điều này làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu khi nghe thấy vì vậy tôi đã dạy dỗ ông ấy một chút."
Chỉ thấy Tô Văn Mãnh phất tay một người đàn ông vạm vỡ mặc áo đen ở sau lưng lập tức đưa Lâm Thanh An từ trong nhà ra ngoài.
Lúc này tình trạng của Lâm Thanh An thật sự không tốt, cả người đều là máu, mặt mũi bầm dập rất hiển nhiên là mới vừa bị đánh đập.
Rất khó tưởng tượng đám người Tô Văn Mãnh này ác độc đến mức nào, Lâm Thanh An là một ông già đã hơn sáu mươi tuổi vậy mà đám người kia cũng có thể ra tay được.
Nhìn thấy Lâm Thanh An bị đánh trở thành dáng vẻ như thế này trong lòng Trần Hùng càng dâng lên lửa giận hừng hực.
Anh nhấc chân đi về phía Lâm Thanh An hỏi: "Ông Tư ông còn chịu đựng được không."
Lâm Thanh An thoi thóp nói với giọng điệu yếu ớt: "Trần Hùng ông không sao, vẫn chưa chết được."
Trần Hùng thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị đưa Lâm Thanh An đi nhưng mà Tô Văn Mãnh lại vội vàng ngăn anh lại nói: "Trần Hùng anh đừng vội, chúng ta vẫn còn chưa nói rõ mọi chuyện mà anh đã muốn đưa người từ trong tay tôi đi có phải là quá không nể mặt tôi rồi không?"
Trần Hùng nói: "Thả người trước rồi chúng ta lại nói chuyện, anh cảm thấy như thế nào?"
"Dù sao thì chúng ta cũng đã tới đây cậu chủ Cuồng không cần phải sợ tôi giở trò bịp bợm đúng không?"
Tô Văn Mãnh im lặng suy nghĩ một giây sau đó đưa tay chống cằm nói: "Cũng đúng, dù sao ông già chó chết này đối với tôi cũng không có nhiều tác dụng cho lắm, vậy trước tiên trả lại cho anh, nếu như lát nữa câu trả lời của anh không làm cho tôi hài lòng vậy thì các người đều phải chết ở đây."
Nói xong Tô Văn Mãnh phất tay, người đàn ông vạm vỡ mặc áo đen ở sau lưng lập tức đẩy Lâm Thanh An đi ra.
Một thành viên của Hang Sói lập tức đỡ Lâm Thanh An đi sang một bên, một giây sau trên người của tất cả mọi người bao gồm cả Trần Hùng đều hiện lên ý muốn giết chóc dày đặc.
"Trần Hùng bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ, tôi tên Tô Văn Mãnh cậu chủ nhà họ Tô thuộc gia tộc quyền thế hàng đầu ở phía nam, lần này tôi đến đây là muốn để anh thuần phục và làm việc cho tôi."
"Ở đây tôi có thể cam đoan với anh chỉ cần anh đi theo tôi thì tôi lập tức dẫn anh đi tiêu diệt Viễn Trọng Chi vua của Tam Giang sau đó để anh làm vua của Tam Giang, ý của anh thế nào?"
"Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn không đồng ý nhưng nếu như anh không đồng ý, khà khà...Bây giờ anh đã hiểu rõ năng lực và thủ đoạn của tôi rồi chứ, hôm nay tôi có thể trị Ngọc Thanh thì ngày mai tôi cũng có thể giết sạch cả nhà của anh, đương nhiên cũng bao gồm cả anh!"
Lúc Tô Văn Mãnh nói ra những câu đó có thể nói là tràn đầy tự tin, cậu ta hoàn toàn không nghĩ Trần Hùng sẽ từ chối mình cũng không tin Trần Hùng dám từ chối mình.
Nhưng mà Trần Hùng lại hoàn toàn không cẩn thận nghe Tô Văn Mãnh trình bày và phân tích mà di chuyển ánh mắt lên trên người hòa thượng mặc áo đen ở bên cạnh Tô Văn Mãnh.
"Hà Quách Tùng bị anh đánh chết sao?"