Cùng lúc đó, Táng Môn Thần và Hồ Điệp đồng thời ra tay, thành hai phe trái phải tất công Thiên Trùng, một bên khác, Thịnh Quân và Lưu Trọng cũng đều đánh tơi nắm đấm mạnh như mưa to.
Thiên Trùng đã sớm rối tung lên, anh ta nhanh chóng bị trúng đòn, kể cả anh ta có muốn chạy cũng không thể chạy thoát.
Tô Văn Mãnh ở bên cạnh lúc nhìn thấy cảnh tượng như thế hoàn toàn trợn tròn mắt, cậu ta không ngờ lại gặp phải tình huống như thế này.
Lúc này, cậu ta vốn đang cao cao tại thượng trong lòng cũng rối tung, trong mắt của cậu ta tràn đầy vẻ sợ hãi, theo bảng năng lùi bước về phía sau.
Ở bên kia, Thiên Trùng đã bị thành viên của Hang Sói đánh cho ngã trên mặt đất, một đao giáng xuống, thật sự là đã chặt phăng cánh tay của anh ta.
Đồng thời các thành viên khác của Hang Sói cũng liên tục công kích anh ta, mỗi người đều dùng những đòn mạnh mẽ nhất công kích Thiên Trùng.
Cuối cùng, Thiên Trùng cũng từ trong tuyệt vọng phun ra một ngụm lớn máu tươi, mở trừng hai mắt, ngay lập tức ngừng thở.
Kể cả khi tên này chết rồi, bọn thành viên của Hang Sói vẫn không dừng động tác trong tay, vẫn tiếp tục đánh đập mạnh mẽ vào thi thể của anh ta, cái này gọi là tiên thi.
Tô Văn Mãnh ở một bên chỉ cảm thấy tê cả da đầu, mà lúc này đây, Trần Hùng đang từng bước từng bước đi về phía cậu ta.
“Trần Hùng, anh… anh đừng đến đây, là Tô Văn Mãnh, cậu chủ nhà họ Tô, anh không thể giết tôi.”
Tô Văn Mãnh hoảng sợ, vô cùng hoảng sợ, lúc này nhìn về phía Trần Hùng giống như đang nhìn thấy một ác ma vậy.
“Người dám động đến tôi, nên biết rằng cái chết sẽ đến.”
“Tôi chẳng cần biết cậu là ai, kể cả có là Ngọc Hoàng Đại Đế, cậu giết người của tôi thì vẫn phải đền mạng.”
Đầu óc Tô Văn Mãnh ầm một tiếng nổ tung, sợ hãi tột độ làm cho cậu ta vứt bỏ cả tôn nghiêm, phù phù một tiếng, Tô Văn Mãnh quỳ sụp xuống trước mặt Trần Hùng.
“Xin lỗi ngài Trần Hùng, là tôi không có mắt, không biết trời cao đất dày đắc tội với anh, cầu xin anh tha cho tôi một lần, anh muốn cái gì thì tôi đều có thể đáp ứng anh, xin anh đừng giết tôi.”
Đường đường là một cậu chủ của một dòng tộc quyền thế, tồn tại cao hơn người, mấy phút trước còn vênh vang đắc ý nói muốn Trần Hùng thuần phục cậu ta, làm một con chó của cậu ta.
Nhưng mà nhanh như thế, cậu ta đã quỳ gối trước mặt Trần Hùng, cầu xin anh tha thứ cho mình một mạng, cái này đúng là một loại châm chọc mạnh mẽ.
Nhưng mà, cậu ta giết Hà Quách Tùng, giết anh em của Trần Hùng, Trần Hùng làm sao có thể tha mạng cho cậu ta?
"Tô Cẩn Lương, Tô Cẩn Lương, chị còn ngẩn ra ở đó làm gì?”
“Tôi dù sao cũng là em ruột của chị, bây giờ Trần Hùng muốn giết tôi, chị còn khong mau nói giúp tôi một chút, tôi không muốn chết đâu Tô Cẩn Lương.”
Thấy Trần Hùng không đồng ý buông tha cho mình, Tô Văn Mãnh không thể không đem Tô Cẩn Lương trở thành cây cỏ cứu mạng sau cùng của mình, cậu ta ngây thơ nghĩ là Tô Cẩn Lương và Trần Hùng sẽ có một chút quan hệ, cho nên mới mơ mộng để Tô Cẩn Lương cầu tính giúp cậu ta.
Lúc này Tô Cẩn Lương vẫn sững sờ không nhúc nhích nguyên tại chỗ, giống như một chiếc cọc gỗ.
“Chị, chị mau cứu em đi.”
Đã rất nhiều năm, Tô Văn Mãnh không gọi Tô Cẩn Lương một tiếng “chị gái”, một tiếng “chị gái” này giống như đột nhiên làm cho Tô Cẩn Lương bừng tỉnh.
Toàn thân cô ta run lên, lúc này giống như là kịp phản ứng lại, quỳ ở bên kia, là ở em trai của cô ta, là em trai sinh ra từ cùng một mẹ.
Tô Cẩn Lương vô thức đi vê phía Trần Hùng ở bên kia: “Trần Hùng.”
Trần Hùng quay đầu, giống như cười mà không cười nhìn Tô Cẩn Lương đi về phía này, nói: “Thế nào, Tô Cẩn Lương, cô muốn cầu xin cho em trai này của cô sao? Cô là cái thá gì!”