Nói rồi, Trần Hùng liền tìm giấy bút đến, viết lên giấy một dòng số điện thoại, nói: "Chủ của số điện thoại này tên là Nghiêm Vu Tu, về mặt đối phó phụ nữ này anh ta rất rành còn hiểu rất rõ, cậu gọi điện thoại cho anh ta, có cái gì không hiểu thì hỏi anh ta, để anh ta dạy cho cậu."
"Gọi qua rồi, cậu cứ nói cậu là em trai của Trần Hùng."
Ngô Trung Kiên nửa tin nửa ngờ nhận lấy số điện thoại trong tay Trần Hùng: "Anh ta có thể dạy sao?"
Trần Hùng gật đầu chắc như đinh đóng cột, nói: "Anh ta có một biệt hiệu, gọi là thần tình yêu."
Tiệc sinh nhật diễn ra trong một mảnh ồn ào náo nhiệt, mà ngay lúc này, bên ngoài biệt thự, có một người mà Trần Hùng không hề muồn gặp mặt xuất hiện.
Người đến có một cái đầu trọc với hình xăm ba tia chớp trên thái dương, người này chính là Bôn Lôi, một trong Ngũ Hổ Tướng của nhà họ Trần.
"Ông đến làm gì?"
Trong nháy mắt nhìn thấy Bôn Lôi từ bên ngoài bước vào kia, vẻ mặt tươi cười của Trần Hùng liền biến mất không còn dấu vết.
Nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía Bôn Lôi bên kia, Viễn Trọng Chi cũng là nhíu mày, mà Lâm Ngọc Ngân với Lưu Ánh Nguyệt lại có chút nghi hoặc, bởi vì bọn họ không quen biết Bôn Lôi.
"Trần Hùng, đừng hiểu lầm, hôm nay là sinh nhật của Thảo, tôi nghe theo lệnh của ông chủ, tới đây chúc mừng sinh nhật Thảo."
Bôn Lôi vừa nói vừa đi qua bên này, trong tay ông ta cầm một hộp quà tinh xảo, mở hộp ra, bên trong đựng một cái hộp âm nhạc vô cùng xinh đẹp.
Hộp âm nhạc mạ vàng khảm kim cương, mở chốt ra sẽ có một ca khúc chúc mừng sinh nhật vô cùng dễ nghe vang lên, thoạt nhìn thì đây là món quà được lựa chọn tỉ mỉ.
"Cô Thảo, đây là món quà sinh nhật mà ông nội cô đặc biệt tặng cho cô, có thích không?"
Bôn Lôi đưa quà đến bên Lâm Thanh Thảo, có lẽ do khí tức tản ra từ trên người Lôi Bôn quá mức bén nhọn, Lâm Thanh Thảo có chút sợ hãi, vô thức lùi về sau một bước, trốn vào trong ngực Lâm Ngọc Ngân.
Toàn bộ bầu không khí tại hiện trường từ khi Bôn Lôi xuất hiện bỗng nhiên trở nên có chút quái dị.
Trần Hùng bước từng bước lên phía trước, đi đến trước mặt Bôn Lôi, trong lời nói không mang theo nửa điểm tình cảm: "Thảo không cần quà của ông ta, ông lập tức mang thứ này cút khỏi đây ngay cho tôi."
Bôn Lôi có chút khó xử, nói: "Trần Hùng, đây là món quà mà ông chủ mất rất nhiều thời gian, đặc biệt tỉ mỉ lựa chọn cho cô Thảo, nói thế nào thì ông ấy cũng là ông nội của Thảo mà."
"Thảo không cần ông nội như vậy."
Trần Hùng trả lời chắc như đinh đóng cột: "Hơn nữa Thảo họ Lâm, không phải họ Trần!"
"Nhưng mà Trần Hùng."
"Câm miệng."
Trần Hùng trực tiếp cắt ngang Bôn Lôi, trên người anh trong nháy mắt bộc phát một loại khí tức cực kỳ tàn nhẫn.
"Bôn Lôi, lần trước hình như tôi đã nói cho ông biết rồi, người của nhà họ Trần ông tốt nhất là đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi đã tha cho ông một lần rồi, lần này ông lại muốn tới đây tìm chết nữa à?"
Đối mặt với loại khí tức tàn nhẫn phát ra trên người Trần Hùng, nhất thời Bôn Lôi cũng cảm thấy sau lưng mình phát lạnh.
"Trần Hùng, chuyện năm đó, cha cậu cũng là không thể làm theo ý mình, cậu thật sự hận ông ta vậy sao?"
"Cút!"
Giọng điệu của Trần Hùng đã lạnh đến không thể lạnh hơn, hơn nữa trong một chữ cút này lại tràn ngập sát khí.
Rốt cuộc Bôn Lôi cũng không dám nói gì nữa, ông ta đặt hộp quà trên tay xuống, xoay người rời đi.
"Đứng lại!" Đột nhiên Trần Hùng gọi Bôn Lôi lại.
Bôn Lôi xoay người, còn tưởng là Trần Hùng thấy đổi thái độ, ai biết được Trần Hùng lại một tay nắm lấy hộp quà nhét lại trong tay của Bôn Lôi: "Cầm thứ này đi đi."
"Bôn Lôi, tôi cảnh cáo ông lần cuối cùng, lần sau bất kỳ người của nhà họ Trần nào xuất hiện trước mặt tôi, mặc kệ là có mục đích gì, tôi cũng vẫn là thái độ lúc trước."
"Tới một người, tôi giết một người."