Những lời này của Bôn Lôi có vẻ như đã phạm vào cấm kỵ, thế nên ông ta mới nói được một nửa đã bị Trần Tôn Long cắt ngang.
Hơn nữa nhìn phản ứng tức thời của Trần Tôn Long thì có vẻ như ông ta đã có chút tức giận.
Trong lòng Bôn Lôi run lên, ý thức được bản thân nói sai rồi, vội vàng ngậm miệng.
"Ông chủ, chúng ta đi về thôi, vì chạy tới đây mà đã hai ngày ông không nghỉ ngơi tốt rồi."
"Ừ." Trần Tôn Long nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tựa người vào ghế tựa da thật, nhắm mắt lại, huyệt thái dương vẫn luôn đập mạnh.
"Lần này chúng ta tới thành phố Bình Minh nhất định không thể để cho những người khác trong gia tộc biết được, bất kỳ một ai!"
"Tôi biết rồi, ông chủ."
Cùng lúc đó, trong biệt thự núi Vọng Nguyệt, bởi vì sự xuất hiện của Bôn Lôi, bầu không khí ở hiện trường của tiệc sinh nhật như bị mây mù bao phủ lấy.
Mặc dù Lâm Ngọc Ngân với Lưu Ánh Nguyệt cũng không quen biết Bôn Lôi, nhưng lúc ấy cũng biết là người của nhà họ Trần phương Bắc, hơn nữa bọn họ cũng biết chuyện năm đó Trần Hùng ở nhà họ Trần đã xảy ra chuyện gì, cho nên ấn tượng của bọn họ đối với nhà họ Trần vô cùng kém.
Cho nên Bôn Lôi là một tên khách không mời, ông ta đến rồi, đương nhiên sẽ khiến cho trong lòng mỗi người đều có chút không được vui vẻ.
Mẹ vợ Lưu Ánh Nguyệt trước giờ luôn là người thẳng thừng nóng nảy, lúc này bà ấy kéo Trần Hùng qua một bên, hỏi: "Trần Hùng, tên đầu trọc vừa rồi là người cha con phái đến phải không?"
"Phải." Trần Hùng gật đầu nói: "Để mẹ chê cười rồi, mẹ có cảm thấy con hơi quá đáng không, dù sao cũng là ông nội ruột của Thảo muốn tặng chút quà cho Thảo."
"Quá đáng?"
Lưu Ánh Nguyệt lại cười ha ha, nói: "Trần Hùng, con nào có chỗ nào quá đáng đâu, cũng may lão già hôm đó con giết không có tới, nếu ông ta tới, mẹ vợ sẽ đập ông ta ngay tại chỗ."
"Con xem năm đó ông ta làm ra chuyện thối tha như vậy, con dù gì cũng là con ruột của ông ta, con bị hại thành ra như vậy, ông ta thì ngay cả rắm cũng không dám phóng một cái, thật là phế vật đến tột cùng."
"Trần Hùng không phải mẹ nói khoác, con đừng thấy cha vợ Lâm Thanh Dũng của con lúc bình thường hèn nhát vô cùng, thế nhưng khi có người dám hại Ngọc Ngân, con có tin ông ấy cho dù có liều cái mạng già cũng phải bảo vệ bằng được Ngọc Ngân hay không, đây là bản năng của người làm cha."
"Thế nhưng cái vị nhà con, thật sự không xứng làm cha."
Lưu Ánh Nguyệt nói mãi không dứt, doạ tới Trần Hùng sững người tại, vị mẹ vợ này thật sự là chỗ nào cũng tốt, nhưng đôi lúc nói chuyện không kiêng dè gì, hoàn toàn không dùng não.
Thấy phản ứng của Trần Hùng không đúng lắm, Lưu Ánh Nguyệt vội ngậm miệng, nói: "Trần Hùng, mẹ đây chỉ là có hơi kích động quá thôi, con đừng để trong lòng nha."
"Ha ha, không sao đâu mẹ, mẹ nói đúng mà!"
Trần Hùng hàn huyên với Lưu Ánh Nguyệt một hồi rồi lại tiếp tục tổ chức tiệc sinh nhật cho Lâm Thanh Thảo.
Vẻ u ám vừa rồi không bao lâu đã biến mất tăm, cả buổi chiều, toàn bộ biệt thự đều tràn ngập trong tiếng huyên náo cười đùa.
Buổi tối cả nhà Viễn Trọng Chi cũng không trở về tỉnh thành, sau khi ăn cơm, Lâm Ngọc Ngân với Lưu Ánh Nguyệt chuẩn bị đưa Phương Anh với Viễn Quân Dao ra ngoài đi dạo, dù sao thì cảnh đêm của thành phố Bình Minh cũng rất đẹp.
Mà Trần Hùng với Viễn Trọng Chi không có đi cùng, hai người ngồi trong vườn hoa lộ thiên ở lầu hai, uống trà trò chuyện.
"Chuẩn bị khi nào thì đi Tô Hàng?" Viễn Trọng Chi bưng ly trà lên nhấp một ngụm, nói với Trần Hùng.
"Qua một khoảng thời gian nữa đi."
Trần Hùng trả lời: "Bây giờ chúng ta cần lấy Tô Hàng làm nơi đột phá, tiến hành một ván cờ lớn của toàn bộ phương Nam này, mà Ngọc Thanh cũng cần thông qua cứ điểm Tô Hàng này, phát triển việc làm ăn đến toàn bộ Nam Bộ, cháu muốn hai bút cùng vẽ, tiến hành cùng lúc, như vậy sẽ tiết kiệm không ít thời gian cho cháu."
"Dù sao vừa này chú cũng thấy, nhà họ Trần ở phương Bắc đã đứng ngồi không yên, thời gian cho chúng ta cũng không còn nhiều nữa rồi!"