"Được!"
Viễn Trọng Chi làm việc, đương nhiên là Trần Hùng yên tâm, nếu Viễn Trọng Chi đã đảm bảo như thế rồi, vậy Trần Hùng cũng không còn lo lắng gì nữa.
Hai người sánh vai đứng bên rìa vườn hoa lộ thiên, quan sát toàn bộ cảnh thành phố Bình Minh lúc về đêm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác quân lâm thiên hạ.
Quân lâm thiên hạ, đến cùng cũng sẽ có một ngày này.
Chớp mắt một cái đã qua một tháng rồi.
Lúc này đã đến giữa tháng mười một, khí trời cũng triệt để chuyển lạnh.
Trên máy bay từ thành phố Bình Minh đến Tô Hàng, Lâm Ngọc Ngân ngồi ở cạnh cửa sổ, ngây ngốc ngồi nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài.
"Nghĩ cái gì vậy?"
Trần Hùng xoay đầu nhìn Lâm Ngọc Ngân hỏi.
"Hơi lo lắng chút." Lâm Ngọc Ngân trả lời: "Chú Vũ đã thành lập xong chi nhánh của Ngọc Thanh ở Tô Hàng, hơn nữa nhà kho với cửa tiệm tuyến dưới cũng tìm xong hết rồi, bây giờ bên kia đang tiến hành đủ loại tuyển dụng, qua thêm mấy ngày nữa, chi nhánh Ngọc Thanh có thể chính thức đưa vào hoạt động rồi."
"Đây là chuyện tốt mà, em lo lắng cái gì?"
"Nhưng mà bên Thương Minh của phía Nam kia vẫn đạt được thoả thuận, ngay mấy ngày trước, chú Vũ lại tìm nhà họ Thẩm, mong đối phương có thể nhượng bộ một chút, nhưng vẫn chưa đạt được thoả thuận như cũ."
Trần Hùng nói: "Yên tâm đi, lần này chúng ta đích thân đến nhà họ Thẩm đàm phán, nhất định có thể đạt được thoả thuận."
"Thật không?"
"Ha ha, chồng có bao giờ gạt em đâu."
Máy bay một đường xuyên thẳng qua giữa trời xanh mây trắng, mười một giờ trưa, đáp xuống sân bay quốc tế Tô Hàng.
Bên ngoài sân bay, Đặng Văn Vũ đã đợi ở đó từ lâu, sau đó hai người ngồi sau xe của Đặng Văn Vũ, đến một toà nhà văn phòng.
"Tổng giám đốc Ngân, vị trí của chi nhánh Ngọc Thanh của chúng ta chính là ở đây, văn phòng của công ty chúng ta ở tầng thứ chín của toà nhà văn phòng này, lúc trước lắp đặt và xử lý công cụ bên trong đều là có sẵn hết, tôi dẫn hai người lên."
"Vâng."
Dưới sự dẫn dắt của Đặng Văn Vũ, bà người đi thẳng đến tầng chín của toà nhà văn phòng này.
Toàn bộ công ty thoạt nhìn rất lớn, bên trong có thể chứa đến gần một trăm người làm việc cùng lúc, nhưng lúc này bên trong công ty cũng chỉ có tầm mười người, hơn nữa những người này đều là gương mặt quen thuộc, toàn bộ bọn họ đều là người tạm thời điều tới từ bên thành phố Bình Minh.
"Tổng giám đốc Ngân."
Thấy Lâm Ngọc Ngân bước vào, hơn mười người này việc đầu tiên là cùng nhau đứng dậy chào hỏi Lâm Ngọc Ngân.
Lâm Ngọc Ngân mỉm cười gật đầu, nói: "Mọi người cực khổ rồi, tiếp tục làm việc của mình đi."
Sau đó Lâm Ngọc Ngân cùng Trần Hùng đi thẳng vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đặng Văn Vũ rót cho hai người một ly nước, nói: "Tổng giám đốc Ngân, tôi cũng đã thuê được nhà kho và cửa tiệm tuyến dưới rồi, cũng đã xử lý xem như hoàn tất những thủ tục cần thiết, nhưng bên Thương Minh của phía Nam vẫn chưa đạt được thỏa thuận, chúng tôi cũng không dám kinh doanh chính thức, những chuyện thông báo tuyển dụng công nhân này vẫn bị kẹt lại."
Trong giọng điệu của Đặng Văn Vũ cũng tràn đầy sự bất đắc dĩ, xem ra, ông ấy trong khoảng thời gian này cũng bị chuyện này hành đến sứt đầu mẻ trán.