"Ài, Thương Minh này lúc mới thành lập là để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mọi người, lấy xúc tiến công nghiệp phồn vinh làm mục tiêu."
"Lại không ngờ tới đến bây giờ đã biến chất hoàn toàn, trở thành công cụ bóc lột tiền của xí nghiệp, mà Thương Minh này lúc trước là do mấy người sáng lập các tập đoàn công ty cỡ lớn liên hợp khống chế, nhưng năm gần đây toàn bộ mấy chuyện quản lý này lại bị nhà họ Thẩm tạo ra cục diện ván cờ này, bây giờ toàn bộ Thương Minh phía Nam đều bị nhà họ Thẩm khống chế, trở thành công cụ kiếm tiền của nhà họ Thẩm."
Lâm Ngọc Ngân hỏi: "Mấy ngày nay chú có lại đến bàn bạc với nhà họ Thẩm chưa?"
"Bàn rồi, mà vẫn chưa bàn được, thái độ bên kia rất kiên quyết, căn bản không hề muốn thương lượng, nhà họ Thẩm kia thật là lòng tham không đáy, giống như xã hội đen vậy. Hơn nữa tôi cũng liên hệ qua con đường chính phủ, muốn thông qua chính phủ đến giải quyết chuyện này, nhưng thành phố Tô Hàng này là khu vực kinh tế hạch tâm phía Nam, toàn bộ xí nghiệp phía Nam muốn đến đây đầu tư phát triển nhiều vô số kể, chính phủ bên kia cũng không đặt Ngọc Thanh chúng ta vào trong mắt."
"Lại thêm bây giờ Thương Minh của phía Nam này đã nắm giữ mạch máu thương nghiệp bên này, chính phủ cũng không thể vì một cái xí nghiệp của chúng ta mà đắc tội với Thương Minh của phía Nam, lùi một vạn bước mà nói, dù cho chính phủ ra tay giúp chúng ta giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt này, về sau Thương Minh của phía Nam muốn gây khó dễ cho chúng ta thì cũng là chuyện trong tầm tay, cho nên rốt cuộc vẫn không có cách nào để giải quyết tận gốc vấn đề cả."
"Đi con đường bên chính phủ là không được rồi."
Trần Hùng ở một bên nói: "Không đến mức là xã hội đen, mà dùng khối u ác tính của giới kinh doanh phía Nam để hình dung Thương Minh thì lại vô cùng chuẩn xác. Các chú mặc kệ chuyện này đi, bây giờ cứ phát thông báo tuyển dụng đi, nếu như đã làm xong hết công tác chuẩn bị rồi thì công ty cứ lập tức đưa vào hoạt động đi)."
"Nhưng mà cậu Hùng, bên Thương Minh của phía Nam kia…"
"Nếu đã là khối u ác tính thì cứ cắt nó ra đi."
Trong mấy ngày này, chuyện mà Trần Hùng nghe được nhiều nhất là chuyện có liên quan đến Thương Minh của phía Nam, nghe đến nỗi anh thậm chí có cảm giờ đã không còn nhiều kiên nhẫn nữa rồi.
Ngay ngày mai anh liền cùng với Lâm Ngọc Ngân đi thì không nói gì, nếu như còn bàn không được, vậy Trần Hùng đành dùng thủ đoạn riêng của mình để giải quyết chuyện này rồi.
Nhổ bỏ khỏi u ác tính này, Trần Hùng không hề nói đùa, hơn nữa, anh có loại thực lực này.
Trước đây, nhà họ Lý ở thành phố Hồng Hoang tỉnh Tam Giang dưới sự xúi giục của Phó Xuân Yến muốn khống chế tập đoàn Ngọc Thanh, kết quả chỉ với một cuộc điện thoại của Trần Hùng mà thiếu chút nữa đã khiến cho nhà họ Lý phá sản.
Sau đó nhà họ Điền cũng vọng tưởng muốn khống chế tập đoàn Ngọc Thanh như vậy, cũng là tan thành mây khói chỉ trong một đêm y như thế.
Bây giờ mặc dù Thương Minh của phía Nam lớn mạnh hơn nhà họ Lý với nhà họ Điền rất nhiều, nhưng đối với Trần Hùng có được bối cảnh điện Đức Hoàng nước ngoài mà nói, đây cũng chỉ là con kiến hơi to lớn một chút thôi.
Cho nên Trần Hùng đã truyền tin tức đến Thiên võng của điện Đức Hoàng, để Thiên Điện bên kia sớm khai thông quan hệ đầu tư trong nước với nhà họ Thẩm bên nước ngoài, làm tốt chuẩn bị.
Một khi chuyện này hoàn toàn đàm phán không thành, Trần Hùng không ngại dùng cách đã đối phó với nhà họ Lý và nhà họ Điền lúc trước để đối phó với cái thứ gọi là nhà họ Thẩm của Tô Hàng này.
Sau khi Trần Hùng ba lần bốn lượt đảm bảo thì Lâm Ngọc Ngân cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, bởi vì cô đã nhìn ra Trần Hùng lúc này đã có chút tức giận rồi.
"Chồng à, sắp trưa rồi kìa, chúng ta mời nhân viên ra ngoài ăn một bữa cơm đi, mấy ngày nay bọn họ cũng đã vất vả nhiều rồi."
"Ừ." Trần Hùng gật đầu.
Vì thế, Lâm Ngọc Ngân mời khách, mời nhân viên ở đây đến nhà hàng bên ngoài ăn một bữa cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Đặng Văn Vũ dẫn hai người đến chỗ một khu nhà trọ, khu nhà trọ này là chỗ ở mà Đặng Văn Vũ đặc biệt sắp xếp cho nhân viên của Ngọc Thanh, đồng thời cũng đặc biệt giữ lại một căn cho Lâm Ngọc Ngân.
Nhà trọ ba căn, trang trí vô cùng ấm áp, hơn nữa lại rất sạch sẽ.
Kế tiếp, Lâm Ngọc Ngân với Trần Hùng muốn ở nơi này một khoảng thời gian.