Trình Hữu Đạo gật đầu nói: "Cô Ngân có thể hợp tác với một người chủ như cô thực sự là vinh hạnh của Trình Hữu Đạo tôi, rất cảm ơn cô đã giao tất cả quyền quyết định về bộ phim này cho tôi, cô yên tâm tôi chắc chắn có thể quay cho công ty truyền thông Ngọc Thanh một bộ phim oanh động cả nước."
"Được, tôi tin tưởng sẽ như vậy."
Trình Hữu Đạo và Trương Ánh đều đã đi làm việc của bản thân mà Phùng Tuyết thì đến khu vực nghỉ ngơi với Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng.
"Thế nào Tuyết, đóng phim có mệt không?" Lâm Ngọc Ngân cảm nhận được rõ ràng khoảng thời gian này Phùng Tuyết đã gầy hơn, vì có thể làm cho bộ phim này có hiệu quả tốt nhất khoảng thời gian này Phùng Tuyết thực sự chịu rất nhiều khổ cực.
"Vẫn tạm được chị Ngọc Ngân, mọi người ở trong đoàn làm phim đều rất tốt hơn nữa đạo diễn Đạo đối với em cũng rất tốt, đi theo ông ấy em có thể học được rất nhiều thứ."
"Ừ, sau khi bộ phim này quay xong chị có dự cảm em chắc chắn sẽ nổi tiếng ở trong nước cho nên tất cả sự nỗ lực lúc này đáng giá."
"Vâng!" Phùng Tuyết liên tục gật đầu.
Đúng lúc này bên ngoài đoàn làm phim có một chiếc Hummer chạy về phía bên này.
Hummer dừng ở bên ngoài khu vực đoàn làm phim phong tỏa, cửa xe mở ra có ba thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi mặc đồ hàng hiệu bước từ trên xe xuống.
Người dẫn đầu ôm một bó hoa hồng to ở trong tay không nhìn dải phân cách ở trước mặt dải phân cách lập tức đi tới ngăn cản mấy người kia rất lịch sự nói: "Thật là ngại phim Bạch Xà thuê nên không tiếp đãi khách du lịch ở bên ngoài."
"Khách du lịch?"
Sắc mặt của mấy tên thanh niên sa sầm, người dẫn đầu tát một bạt tai: "Trợn to con mắt của mày lên nhìn cho rõ bố mày là ai."
Lúc này hai bảo vệ mới cẩn thận nhìn mấy người kia, một lúc sau trên mặt của họ đều hiện ra vẻ vô cùng sợ hãi.
"Cậu...Cậu chủ Hàm Minh!"
"Cút sang một bên!"
Cậu chủ Hàm Minh đạp bảo vệ ngã sang một bên sau đó ôm bó hoa hồng to nghênh ngang đi vào bên trong đoàn làm phim.
"Phùng Tuyết mỗi lần tới tìm em thì em đều nói em rất bận, em nhìn xem bây giờ em ngồi ở đây nói chuyện phiếm thì bận chỗ nào chứ?"
"Hôm nay em chắc chắn phải nể mặt Hướng Hàm Minh anh đi ra ngoài ăn một bữa cơm để tâm sự bằng không anh sẽ tức giận."
"Hướng Hàm Minh!"
Khi thấy mấy người Hướng Hàm Minh cười tủm tỉm đi về phía bên này sắc mặt Phùng Tuyết trở nên hết sức khó coi.
Lâm Ngọc Ngân hỏi: "Mấy người này là ai?"
Phùng Tuyết trả lời: "Họ là cậu chủ con nhà giàu ở Tô Hàng, người đi ở phía trước tên là Hướng Hàm Minh thường xuyên đến đoàn làm phim dây dưa với em, phiền chết đi được."
Lúc này Hướng Hàm Minh đã ôm bó hoa hồng to đi về phía Phùng Tuyết: "Phùng Tuyết đây là chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng anh đặc biệt lựa chọn cho em, hy vọng em sẽ thích."
"Thế nào, nể mặt anh tối nay hẹn hò với anh nhé?"
Lai lịch của Hướng Hàm Minh này không nhỏ, cho dù là đoàn làm phim Bạch Xà cũng không dám tùy tiện làm mất lòng, cho nên mặc dù trong lòng Phùng Tuyết rất không thích tên này nhưng cũng không dám không nể mặt anh ta.
"Cậu chủ Minh tôi vẫn còn một bộ phim chưa quay xong cho nên tôi xin nhận tấm lòng của cậu chủ Minh."
"Lại từ chối?" Hướng Hàm Minh hơi không vui nói: "Phùng Tuyết em năm lần bảy lượt từ chối anh như vậy cũng không tốt cho lắm, nói thế nào thì Hướng Hàm Minh anh cũng có chút tên tuổi ở Tô Hàng, em không nể mặt anh như vậy thì anh sẽ bị người ta chê cười."
Phùng Tuyết trả lời: "Cậu chủ Minh tôi quả thực bề bộn nhiều việc nên không thể đi được."