Đi đến cửa, râu quai nón và Thích Trùng đứng lui sang một bên, còn Tô Cẩn Lương thì mặt không cảm xúc đi vào trong.
"Cha."
Cô ta lên tiếng gọi Tô Văn Hùng, trong lời nói cũng không có quá nhiều tình cảm, từ nhỏ đến lớn, Tô Cẩn Lương vẫn luôn hận người cha này của mình.
"Thắp hương đi!" Tô Văn Hùng nói.
Tô Cẩn Lương cầm hương ở bên cạnh lên, nề nếp quy củ thắp hương cho liệt tổ liệt tông nhà họ Tô, sau đó cô ta quay người nhìn về phía Tô Văn Hùng, hỏi: "Cha, không biết đã trễ thế này rồi mà cha còn gọi con tới đây vì chuyện gì thế ạ?"
Tô Văn Hùng hỏi: "Có phải là Trần Hùng đã tới Tô Hàng rồi không?"
"Vâng."
Tô Cẩn Lương thẳng thắn trả lời: "Con cũng đã gặp anh ta rồi, hôm nay ở cầu Đoạn hồ Tây, đám người Hướng Hàm Minh gây chuyện với đoàn làm phim Bạch Xà, bị Trần Hùng dạy dỗ một trận, sau đó mấy người Hướng Hàm Minh không phục và gọi toàn bộ bè phái của bọn chúng đến, cuối cùng con đã ra mặt giải quyết chuyện này."
Tô Văn Hùng đột nhiên cười khẩy một cái, nói: "Mày thật sự xem Trần Hùng là chủ nhân của mình rồi đấy nhỉ?"
Sắc mặt Tô Cẩn Lương lập tức trầm xuống, nói: "Cha, trong tình huống đó mà con không quỳ xuống phục tùng thì chắc chắn Trần Hùng cũng sẽ giết con, con làm như thế cũng là bất đắc dĩ."
"Vả lại, Trần Hùng đó vô cùng lợi hại, nếu chúng ta muốn báo thù cho em trai thì chắc chắn không thể dùng sức mạnh được, cho nên nhất định chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, ngay cả Thích Trùng cũng không phải là đối thủ của Trần Hùng."
"Hơn nữa, trong tay của Trần Hùng còn có một nhóm cao thủ vô cùng biến thái, lúc đó con đã tận mắt nhìn thấy bọn họ vây đanh Hùng Bảo đến chết.
Hóa ra, sau khi Tô Cẩn Lương về Tô Hàng đã không nói dối là Tô Văn Mãnh bị sát thủ giết chết như đã cam kết với Trần Hùng, mà nói cho Tô Văn Hùng và người nhà họ Tô biết Tô Văn Mãnh bị Trần Hùng sát hại.
Tô Cẩn Lương đã kể lại từ đầu chí cuối tất cả mọi chuyện xảy ra tại thành phố Bình Minh ngày hôm đó cho Tô Văn Hùng, duy chỉ không nói một điều, đó chính là cô ta đã tự tay giết Tô Văn Mãnh.
Cô ta đã bẻ cong sự thực, nói Tô Văn Mãnh bị Trần Hùng giết hại.
Quả nhiên người phụ nữ này không thể nào trung thành được, cô ta cũng không thể cam tâm tình nguyện làm một quân cờ của Trần Hùng.
Tô Văn Hùng hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy lần này Trần Hùng tới Tô Hàng để làm gì?"
Tô Cẩn Lương đáp: "Vợ của Trần Hùng - Lâm Ngọc Ngân là chủ tịch tập đoàn Ngọc Thanh, tập đoàn Ngọc Thanh này sản xuất quần áo, trong khoảng thời gian này, tập đoàn này rất nổi tiếng trong giới truyền thông, hơn nữa cũng phát triển rất nhanh chóng ở phía bên tỉnh Tam Giang.
"Cho nên bây giờ tập đoàn Ngọc Thanh muốn tiến vào phía Nam qua hình thức online, bèn tới Tô Hàng thành lập phân bộ, nhưng bây giờ bọn họ đang kẹt tại Thương Minh phía Nam của nhà họ Tống.
Tô Văn Hùng nói: "Mấy năm gần đây nhà họ Tống càng ngày càng tham lam, chắc chắn là bọn họ đã chặt đẹp tập đoàn Ngọc Thanh nhỉ."
"Đúng vậy."
Tô Cẩn Lương gật đầu: "Nhưng mà, con cho rằng tập đoàn Ngọc Thanh này vào Tô Hàng chỉ là ngụy trang mà thôi, dã tâm của Trần Hùng rất lớn, chắc chắn anh ta tới đây không phải chỉ vì tập đoàn Ngọc Thanh mà là muốn nhằm vào toàn bộ Tô Hàng chúng ta."
"Lần trước con tới thành phố Bình Minh đã phát hiện, quan hệ của Trần Hùng và Tam Giang Vương - Viên Trọng Chi Chi rất không đơn giản, bọn họ gắt gao hút lấy nhau giống như hai cục nam châm sắt, Viên Trọng Chi có Trần Hùng, đầu tiên là đánh hạ Bắc Giang của Tam Giang, sau đó là toàn bộ Tam Giang, đồng thời nghe nói bây giờ ngay cả nhà họ Kiều ở tỉnh Tương cũng bị bọn họ nắm giữ ở trong tay rồi."
"Rất có thể mục đích cuối cùng của hai người kia là toàn bộ phía Nam, mà bây giờ bọn họ cũng định ra tay với Tô Hàng."