Lâm Ngọc Ngân cúi thấp đầu, cười ngượng ngùng.
Ngay sau khi Lâm Ngọc Ngân xuống xe bước lên tòa cao ốc, Trần Hùng cũng bước xuống xe, hai mắt anh ta cũng dần trở nên sắc bén như chim ưng.
Tầm mắt dừng ở con đường đối diện.
Lúc này, một chiếc ô tô mang hồng kỳ màu đen đang đậu ở đó, cửa kính xe cũng chưa hạ xuống nên Trần Hùng không nhìn thấy người ngồi bên trong rốt cuộc là ai.
Nhưng mà Trần Hùng có thể khẳng định, người đang ngồi trong xe lúc này, đang đánh giá anh qua lớp kính xe kia.
Vừa nãy chính là chiếc xe này, luôn theo phía sau chiếc xe của Trần Hùng, vì thế anh mới đột nhiên đổi hướng đường đi.
Anh cũng không phải có ý định làm chiếc xe kia mất dấu, mà chỉ muốn xem chiếc xe kia năng lực đến đâu, khiến trong lòng Trần Hùng có chút kinh ngạc, Kỹ năng lái xe của anh có thể coi là một tay đua chuyên nghiệp đẳng cấp.
Nhưng mà, chiếc xe kia lại có khả năng bám sát anh, hoàn toàn chưa từng mất dấu.
Vô tình, khóe miệng Trần Hùng khẽ cong lên, nở một nụ cười rất quái dị.
Còn chiếc xe rèm che hồng kỳ màu đen cũng bắt đầu khởi động xe, rất nhanh đã biến mất khỏi một điếu thuốc châm lửa, nhẹ nhàng hút 1 hơi lẩm bẩm tự nói: “Từ khi ở núi Bồng Bình Minh, sau đó là Tô Hàng, các người đã theo tôi hơn một tháng rồi, đến cùng các người muốn làm gì?
“Lần trước tôi ở thành phố Bình Minh làm ra động tĩnh lớn như thế, mấy nghìn người vây kín khách sạn, nhưng mà chuyện này sau đó đã yên tĩnh trở lại, thậm chí đến bọt nước cũng không còn đọng lại, những chuyện này xem như đều là công lao của mấy người.”
“Ha ha.”
Trần Hùng từ miệng phun ra một làn khói trắng, sau đó bóp tàn thuốc trong tay ném vào thùng rác bên cạnh: "Tôi không thích chơi trò chơi trốn tìm lại càng không thích chơi trò đoán mò. Nếu các người không nói rõ về mục đích của mình, đừng trách tôi không khách khí.”
Nói xong, Trần Hùng lười biếng duỗi thắt lưng, cũng đi vào hướng cao ốc tập đoàn Thẩm Thị.
Lúc này, trong một văn phòng sang trọng ở cao ốc tập đoàn Thẩm Thị.
Một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ thành đạt đang ngồi vào bàn làm việc, lật giở đống tài liệu trên bàn.
Người này tên gọi là Tống Hàn Thu, đại cậu chủ nhà họ Tống, là con độc nhất Tống Văn Hồng, người đứng đầu nhà họ Tống.
Mà Tống Văn Hồng là chủ tịch của Thương Minh của phía Nam, Tống Hàn Thu là giám đốc đầu tiên, bình thường Tống Văn Hồng chủ yếu dồn hết tinh lực vào nhà họ Tống, còn quyết sách của Thương Minh của phía Nam bên này thì từ đầu đến cuối luôn là Tống Hàn Thu đảm nhiệm.
Bên cạnh Tống Hàn Thu lúc này còn có một người đàn ông đeo kính, anh ta tên Trần Tân Lâm, là bạn tốt của Tống Hàn Thu hồi du học ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp hai người cùng về nước, Tống Hàn Thu bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, còn Trần Văn Lâm cũng theo Tống Hàn Thu tiến vào Thẩm Thị, hiện giờ anh ta là trợ lý của Tống Hàn Thu.
“Tập toàn Ngọc Thanh.”
Lúc này Tống Hàn Thu đang đọc tư liệu liên quan đến tập đoàn Ngọc Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không.
Nhìn những tư liệu này, Tống Hàn Thu dường như đang nhìn rất nhiều bạc trắng.
"Thật đúng là một con cừu béo."