Trần Dũng dập tắt điếu thuốc trong tay, cười nói: “Thảo nào mẹ vợ lại dũng mãnh đến thế, thì ra là có liên quan đến gia đình.”
“Cha à, chắc hẳn những năm qua cha đến nhà họ Lưu đã phải chịu đựng không ít chuyện.”
Lâm Thanh Dũng cười khổ, đáp: “Cha cũng quen rồi.”
“Ha ha ha.”
Trần Dũng vỗ vai Lâm Thanh Dũng, trả lời: “Con rể của cha không hề yếu đuối như vậy đâu, con rất mạnh mẽ!”
Lúc này, chiếc đò đã cập bến tại Bắc Giang.
Ở phía xa xa, Trần Dũng đã nhìn thấy hết được cái phong cách hung hãn của thành phố này.
Hiện tại, có một người đàn ông dáng vẻ cường tráng, đường nét khuôn mặt như đao khắc đang đứng chờ ở bên bến tàu.
Người đó xuất hiện ở đây là để đón nhà Lâm Ngọc Ngân, đã đợi một lúc lâu. Bên cạnh anh ta là một người đàn ông đầu đinh xăm trổ đầy mình.
Mặt trời treo trên cao, tiết trời đã trở nên nóng nực, trên trán người đàn ông đầu đinh đã lấm tấm mồ hôi.
“Anh Trọng, sao mãi mà em họ anh vẫn chưa đến vậy?”
“Anh xem mặt trời kìa, thực sự là quá nóng.”
Người đầu đình lên tiếng oán trách, mà Lưu Trọng chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến người đầu đinh cảm thấy lạnh từ sống lưng xông lên thẳng đỉnh đầu, lập tức đã không thấy nóng nữa.
Người đó ngoan ngoãn im miệng, còn Lưu Trọng thì nhìn chằm chằm vào một chiếc đò đang từ từ cập bến.
“Trần Dũng!” Anh ta mở di động ra, trên màn hình đang hiển thị một bức ảnh của Trần Dũng, đó là bức ảnh mà Lâm Ngọc Ngân gửi qua cho anh ta trong một cuộc trò chuyện.
Lưu Trọng và Lâm Ngọc Ngân là anh em họ, nhưng từ trước tới nay Lưu Trọng vẫn coi Lâm Ngọc Ngân như là em gái ruột.
Lần này, biết tin Lâm Ngọc Ngân đã kết hôn, Lưu Trọng lập tức nhắn tin cho Lâm Ngọc Ngân hỏi thăm tình hình.
Khi biết được Trần Dũng chính là tên ăn mày đã phát sinh quan hệ với em gái mình hồi 6 năm trước, Lưu Trọng đã cực kỳ phẫn nộ, thậm chí còn muốn dẫn người sang nhà họ Lâm để tính sổ.
Tuy nhiên, sau đó lại nghe tin tên ăn mày đó đối xử với mẹ con Lâm Ngọc Ngân rất tốt, vậy nên Lưu Trọng cũng thôi không tính toán nữa.
Nhưng, khi Lưu Trọng nhìn thấy ảnh chụp của Trần Dũng, nhìn thân hình gầy gò của Trần Dũng, lại cảm thấy bất mãn.
Trong mắt anh ta, em họ của mình cực kỳ ưu tú xuất sắc, vậy nên người đàn ông của cô cũng phải uy vũ hiên ngang.
Mà diện mạo của Trần Dũng thì hoàn toàn tương phản với tưởng tượng của Lưu Trọng!
“Trần Dũng, nhìn cậu như thế này mà xứng được với em gái tôi sao?”
“So với anh em Trần Lực của tôi thì cậu kém xa.”
“Vừa khéo lần này cậu đến Bắc Giang, để tôi thăm dò thực lực của cậu thế nào.”
“Nếu cậu cũng chỉ là một tên giá áo túi cơm như bề ngoài của mình, thì đừng trách tôi chia rẽ cậu và Ngọc Ngân.”
“Trong mắt tôi, Trần Lực và Ngọc Ngân mới là một đôi.”
Lúc này, chiếc đò kia cũng đã cập bến, Lưu Trọng nhìn thấy cả nhà Lâm Ngọc Ngân đang cùng nhau bước xuống thuyền.”
“Đi đi, cậu chuẩn bị, đừng để xảy ra việc gì ngoài ý muốn, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Vâng thưa anh Trọng!”
Người đầu đinh nọ lập tức biến mất trong đám đông.
Còn Lưu Trọng thì bước về phía gia đình Lâm Ngọc Ngân.
“Bác ơi…’ Nhìn thấy Lưu Trọng, Lâm Thanh Thảo nhảy cẵng lên hoan hô, chạy về phía Lưu Trọng.
Lưu Trọng rất thích đứa cháu gái này, anh ta bế Lâm Thanh Thảo lên bằng một tay, rồi lấy món đồ chơi đã chuẩn bị sẵn ra cho bé.
“Thanh Thảo có thích không, đây là đồ chơi mà bác chọn cho con đó.
Lâm Thanh Thảo bĩu môi nhìn chiếc súng đồ chơi trong tay, nói: “Bác ơi, Thanh Thảo là con gái, không phải con trai, đồ chơi Thanh Thảo muốn bác tặng là búp bê cơ.”
Lưu Trọng không nói gì, Lâm Ngọc Ngân vội vàng tiến lên nói đỡ: “Thanh Thảo, bác cho con mà, sao con lại kén chọn không lấy?”
Lưu Trọng miễn cưỡng cười: “Đúng thế, Thanh Thảo ngoan không được kén cá chọn canh nghe chưa, súng này chơi vui hơn búp bê nhiều.”