Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Đây là một căn phòng nhỏ tối tăm u ám, trong phòng chỉ có một ngọn đèn dây tóc lờ mờ được thắp sáng.

Trần Hùng đã ngồi ở đây gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bên ngoài cũng vang lên từng tiếng bước chân.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài cửa sổ sắt, xuất hiện một người đàn ông trung niên có thân hình hơi mập mạp, người này tên là Lưu Tông Lâm, là người phụ trách ở đây.

Bên cạnh ông ta, còn có một người đàn ông hai bên tóc mai đã hoa râm, chính là Tống Văn Hồng.

“Cậu chính là Trần Hùng.”

Tống Văn Hồng nhìn lên xuống đánh giá Trần Hùng, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng mình, bây giờ ông ta hận không thể băm Trần Hùng ra thành trăm mảnh, nhưng giết chết Trần Hùng, quá hời cho anh rồi.

“Đúng.”

Trần Hùng gật đầu, cười nhìn Tống Văn Hồng: “Ông chính là Tống Văn Hồng gia chủ nhà họ Tống nhỉ.”

“Cậu còn cười được hay sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ cười toe toét của Trần Hùng, cơn tức giận của Tống Văn Hồng bộc phát, ông ta lập tức nổi trận lôi đình, quát tháo nói: “Trần Hùng, cậu ác ý hại người khác, hơn nữa còn sai khiến thuộc hạ của mình mưu sát, cậu đợi mà bị xử bắn đi.”

“Không chỉ mình cậu bị xử bắn, mà vợ của cậu, lẫn con gái và người nhà của cậu ở thành phố Bình Minh, tất cả đều xong đời.”

“Gan cậu cũng lớn thật, dám động đến con trai tôi, Tống Văn Hồng tôi chắc chắn sẽ khiến cho cậu chết vô cùng thảm thiết.”

“Vậy ư?”

Trần Hùng trả lời: “Vậy sao ông không hỏi tôi tại sao lại làm như thế với con trai ông? Tống Văn Hồng, mấy năm này nhà họ Tống các ông lợi dụng Thương Minh phía nam làm không ít chuyện xấu, không biết có bao nhiêu xí nghiệp muốn đóng trụ sở ở Tô Hàng lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc của các ông, những tội trạng mà mấy năm nay ông và con trai ông đã phạm phải, quả thật là tội lỗi chồng chất.”

“Tôi chỉ là thay trời hành đạo, người đang làm trời đang nhìn, con trai ông nên sớm nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.”

“Thằng khốn!”

Tống Văn Hồng nổi trận lôi đình: “Trần Hùng, mày sắp chết đến nơi rồi, mà mày còn dám ăn nói ngang ngạnh, mày chết chắc rồi, tao nói mày chết chắc rồi.”

Trần Hùng sụt sịt: “Ông chủ Hồng, sao tôi nghe ông nói chuyện, lại cảm thấy nơi này như của nhà ông mở vậy, vị bên cạnh ông cũng không có tư cách nói những lời này, ông cứ như vậy mà khẳng định tôi sẽ bị phán tử hình sao?”

Tống Văn Hồng và Lưu Tông Lâm ở một bên đều ngớ ra, lời nói này của Trần Hùng có thể nói là ý tứ sâu xa.

Lưu Tông Lâm vội vã nói: “Trần Hùng, cậu đừng đắc chí, cậu phạm phải tội lớn như thế, lần này chắc chắn sẽ chết rất thảm thiết.”

Trần Hùng nói: “Vừa nãy không phải đã nói, nếu nói phạm tội, hai cha con Tống Văn Hồng tội ác chồng chất, nhưng tôi rất tò mò, sao vị lãnh đạo này lại không bắt bọn họ để điều tra nhỉ? Hơn nữa tôi nghe nói trước đây có rất nhiều xí nghiệp phía nam đã từng đến đây báo án, bọn họ đều muốn tố cáo tội ác của hai cha con Tống Văn Hồng này.”

“Thế nhưng sau đó, những án kiện này đều biệt tăm biệt tích, vị lãnh đạo này, ông có thể giải thích cho tôi được không?”

“Khốn nạn!”

Lưu Tông Lâm giống như bị Trần Hùng chọc vào nỗi đau thầm kín, lập tức nổi trận lôi đình, sắc mặt của Tống Văn Hồng ở bên cạnh cũng khá tệ.

“Trần Hùng, cậu đừng ở đây ăn nói hàm hồ, có tin tôi cho cậu thêm một tội danh vu khống nữa không?”

“Ha ha, tôi có vu khống hay không, trong lòng các ông tự biết rõ.”

Nói đến đây, đột nhiên cả người Trần Hùng trở nên nghiêm túc khác thường.

“Nếu như tôi đoán không sai, ông họ Lưu đúng không, lãnh đạo Lâm.”

“Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi không có việc gì, tôi và các ông cùng đánh cược nhé?”

“Đánh cược?”

Lưu Tông Lâm và Tống Văn Hồng đều ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc tên Trần Hùng này muốn làm trò gì.

“Trần Hùng, cậu đừng hòng giở trò, bây giờ tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu đã vào đây rồi, thì đừng mơ được ra ngoài.”

“Ha ha ha.”

Trần Hùng cười ha ha, nói: “Chuyện này không phải do các ông quyết định, chúng ta đánh cược đi.”

Nói đến đây, Trần Hùng dùng sức vỗ chiếc ghế bên cạnh một cái, nói: “Đánh cược rằng mười phút sau, người ngồi ở đây không phải là tôi, mà là các ông, như thế nào?”
Nhấn Mở Bình Luận