Tống Văn Hồng và Lưu Tông Lâm giống như là đã nghe được truyện hài buồn cười nhất năm nay vậy.
Trần Hùng đang nói đùa gì vậy, anh bị mắc chứng bệnh hoang tưởng rồi sao?
Bản thân anh đã trở thành một phạm nhân rồi, hơn nữa Tống Văn Hồng bọn họ đã chuẩn bị hết tất cả chứng cứ rồi, hôm nay Trần Hùng chắc chắn sẽ không có khả năng trở mình.
Thế nhưng, sự tự tin mà Trần Hùng thể hiện ra, lại khiến cho Tống Văn Hồng và Lưu Tông Lâm cảm thấy hoảng hốt một cách khó hiểu.
“Trần Hùng, cậu đừng ở đây nói hưu nói vượn nữa, mười phút sau, cậu sẽ bị đưa đến trại tạm giam, sau đó vụ án của cậu sẽ được giao nộp lên cho tòa án, phán cậu tử hình.”
“Không đâu.”
Trần Hùng lại liên tục lắc đầu: “Mười phút sau, người bị phán quyết là các ông, vả lại Tống Văn Hồng, trong vài ngày tới, cả Thương Minh phía nam của các ông đều sẽ sụp đổ, mà nhà họ Tống các ông, cũng sẽ tan tành mây khói.”
“Ăn nói hàm hồ.”
Đổi lại là bất kì một người bình thường nào khác, đều sẽ không tin lời nói này của Trần Hùng.
Đây hoàn toàn là suy nghĩ viển vông, trước tiên không nói bây giờ Trần Hùng đã trở thành một phạm nhân, chỉ riêng việc nhà họ Tống ở Tô Hàng này là một gia tộc quyền thế, một người từ bên ngoài đến như Trần Hùng không thể nào có khả năng khiến cho họ tan tành mây khói chứ?
Quan trọng nhất là, Thương Minh phía nam mà nhà họ Tống kiểm soát là một con thuyền lớn của giới kinh doanh phía nam, bây giờ dưới tác động của Thương Minh phía nam, trong nháy mắt Ngọc Thanh đã lâm vào bước đường cùng, hoàn toàn không có khả năng trở mình.
“Ha ha ha.”
Tống Văn Hồng và Lưu Tông Lâm đều ha ha cười lớn, bọn họ nhìn Trần Hùng như đang nhìn một kẻ ngu ngốc vậy.
“Trần Hùng, tôi thấy cậu đã điên rồi, có phải bởi vì cậu sợ hãi đúng không?”
“Không, tôi không sợ hãi chút nào cả.” Trần Hùng lại vô cùng tự tin: “Tống Văn Hồng, bây giờ ông quỳ xuống cho tôi, có lẽ tôi còn có thể giữ lại một chút cơ nghiệp cho nhà họ Tống của ông, nếu không, vài ngày sau nhà họ Tống ông sẽ thật sự biến mất ở Tô Hàng không một chút dấu vết.”
“Khốn kiếp.”
Nếu như không phải hàng rào sắt trước mắt ngăn lại, chắc chắn Tống Văn Hồng đã lao vào tát cho Trần Hùng một bạt tai rồi.
Tên Trần Hùng này quá điên cuồng rồi, điên như một tên bị bệnh thần kinh vậy.
“Không muốn quỳ xuống sao, tôi đã cho ông cơ hội, nếu ông đã không trân trọng, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khối u ác tính như nhà họ Tống các ông, quả thực không cần phải tồn tại trên thế giới này.”
“Cậu chết đến nơi rồi, còn dám ăn nói bậy bạ.”
“Không, người sắp chết không phải là tôi.”
Lúc này đột nhiên Trần Hùng trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Mà là các ông.”
Tống Văn Hồng và Lưu Tông Lâm còn muốn cười, nhưng một giây sau, đột nhiên bọn họ lại không cười nổi nữa.
Phía sau lưng, lại vang lên tiếng bước chân.
Một nhóm nhân viên mặc đồng phục đặc biệt, khí chất chính trực, đi về phía bên này, lúc nhìn thấy nhóm người này, có lẽ là do chột dạ, sắc mặt của Tống Văn Hồng và Lưu Tông Lâm lập tức thay đổi.
“Xin chào lãnh đạo Lâm, chúng tôi là ***, bây giờ nghi ngờ ông có hành vi vi phạm nghiêm trọng, mời ông đi theo chúng tôi, tiếp nhận điều tra.”
Người dẫn đầu đưa ra thẻ công tác, trong phút chốc, Lưu Tông Lâm cứ như bị rút hết sức lực trong người mình vậy, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
Mà sắc mặt của Tống Văn Hồng ở bên cạnh cũng kinh hãi, thậm chí ông ta còn chưa kịp hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, thì Lưu Tông Lâm đã bị đưa đi rồi.
Mà Trần Hùng ở bên trong lại mỉm cười nhìn những chuyện xảy ra trước mắt, tất cả những chuyện này đều nằm trong dự đoán của anh.