Hơn nữa, đi đôi với những đủ loại tin tức khác nhau đã bị đưa ra, thì những tin tức tiếp theo đã tạo thành một cơn bão trong toàn bộ mạng lưới phía Nam và quét sạch toàn bộ mạng lưới.
Ngày hôm sau, một tin tức lớn hơn được đưa ra, những việc làm xấu xa của Thương Minh của phía Nam trong những năm gần đây toàn bộ đều đã được xác nhận, chính phủ đã ra tay trừng phạt tuyệt đối Thương Minh phía Nam, Thương Minh của phía Nam từ đây sẽ bị giải tán.
Và không lâu sau khi tin tức này được công bố ra bên ngoài, phía Nam Đô Phong Nhã cũng trực tiếp nhận được thư từ chính phủ yêu cầu giải thể Thương Minh của phía Nam.
Sau khi Tôn Chí nhận được bức thư được gửi từ phía chính phủ, vẫn không muốn tin chuyện này là sự thật.
Và gần như trong cùng thời điểm đó, một lá thư khác cũng được gửi đến.
Bức thư này cũng là do chính phủ gửi đến, khi nhìn thấy nội dung của bức thư, cả người Tôn Chí đều phải há hốc mồm.
Thương Minh của phía Nam là một căn bệnh ung thư ác tính của giới kinh doanh phía Nam, đã bị chính phủ loại bỏ, tuy nhiên giới kinh doanh phía Nam vẫn cần phải kề vai chung sức, giúp đỡ nhau, cùng nhau phát triển, cho nên sau khi Thương Minh của phía Nam giải tán, một liên minh mới sẽ được thành lập cùng ngày hôm đó.
Liên minh mới được đổi tên thành Thương hội phía Nam và bà Lâm Ngọc Ngân chủ tịch của tập đoàn Ngọc Thanh đảm nhận chức hội trưởng Thương hội phía Nam.
“Cái gì!”
Tôn Chí như thể bị năm tia sét đánh tới cùng lúc, cả người đứng bật dậy khỏi ghế ông chủ, thậm chí toàn thân ông ta từ trên xuống dưới không ngừng run rẩy.
“Không thể nào như vậy được, làm sao mà có thể, rốt cuộc đây là tình huống gì thế này?”
“Thương hội phía Nam, Thương hội phía Nam gì chứ, tại sao lại để cho Lâm Ngọc Ngân làm hội trưởng của Thương hội phía Nam này vậy?”
Tôn Chí vội vàng lấy điện thoại di động, liên tục bấm nút gọi rất nhiều cuộc điện thoại.
Các cuộc gọi này toàn bộ đều được gọi đến các giám đốc của các công ty lớn ở Tô Hàng và những công ty này cũng là thành viên của Thương Minh phía Nam.
Cho dù đã nhận được thư của chính phủ gửi đến, cho dù bây giờ toàn bộ mạng lưới đều đang đưa tin về việc Thương Minh của phía Nam sẽ bị giải thể và tin tức về việc thành lập Thương hội phía Nam mới, nhưng Tôn Chí vẫn không muốn tin đây là sự thật.
Nếu như trước đây ông ta không làm những chuyện chống đối lại với tập đoàn Ngọc Thanh thì có lẽ ông ta đã chấp nhận từ lâu rồi, dù sao thì bất kể là Thương Minh của phía Nam hay Thương hội phía Nam thì đối với ông ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì nhiều cả.
Nhưng bây giờ, Tôn Chí lại tự đào hố chôn mình, ông ta đang hoảng loạn lên hết cả rồi.
Cuộc gọi đầu tiên nhanh chóng được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.
“Anh Diệp, chào anh, dạo này cơ thể có khỏe không ạ?”
Tôn Chí ngay lập tức ân cần hỏi han, bên kia là một doanh nhân địa phương ở Tô Hàng và cũng là một thành viên của Thương Minh phía Nam, vẫn luôn có mối quan hệ khá tốt với Tôn Chí.
“Em Chí, chào cậu, gần đây tôi cũng ổn, còn cậu thì sao? Lần này gọi điện sang là có chuyện gì à?”
Tôn Chí vội vàng nói: “Anh Diệp, tôi chỉ muốn hỏi chuyện liên quan đến Thương Minh phía Nam, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, Thương Minh phía Nam thật sự đã giải tán rồi sao?”
“Đúng vậy, em Chí, chắc là cậu đã nhận được thư từ chính phủ rồi, Thương Minh phía Nam tan nát rồi, liên minh mới sẽ sớm được thành lập, được đổi tên thành Thương hội phía Nam do cô Lâm Ngọc Ngân, chủ tịch của tập đoàn Ngọc Thanh giữ chức hội trưởng.”
“Đồng thời, chức quản lý mới của Thương hội cũng sẽ được chọn lại. Nhân tiện em Chí à, Nam Đô Phong Nhã của cậu cũng được coi là một doanh nghiệp lớn ở phía Nam, lại đang tham gia vào lĩnh vực truyền thông mới, nếu cậu ứng tuyển vào chức quản lý của Thương hội, chắc chắn sẽ có cơ hội được chọn rất lớn đấy.”
“Ứng tuyển chức quản lý à.”
Tôn Chí gần như sắp khóc rồi, bây giờ ông ta đã đắc tội với tập đoàn Ngọc Thanh đến chết đi sống lại rồi, đừng nói đến việc ứng tuyển chức quản lý, e rằng ngay khi Thương hội phía Nam được thành lập sẽ là lúc Nam Đô Phong Nhã của ông ta gặp xui xẻo rồi.
“Anh Diệp, chuyện này thật là phản khoa học, có nhà họ Tống thì tại sao Thương Minh của phía Nam lại phải giải tán, đang đùa nhau đấy à, một gia tộc lớn như nhà họ Tống đã ăn sâu bén rễ ở Tô Hàng lâu nay rồi, đã bao nhiêu năm như thế chính phủ cũng không thể làm gì được nhà họ Tống thì bây giờ tại sao lại đột ngột đến như vậy chứ?”
“Nhà họ Tống ư?”
Anh Diệp ở phía đối diện cười lớn tại chỗ, nói: “Em Chí à, không lẽ cậu còn chưa biết đúng không?”
“Biết gì chứ?”
“Mới tối hôm qua, nhà họ Tống đã tiêu đời rồi, toàn bộ nhà họ Tống đã bị tan tành khói lửa ở Tô Hàng luôn rồi.”