Nhà họ Tống làm sao mà có thể tiêu đời được, nhà họ Tống làm sao mà lại có thể tiêu đời được chứ, đó là gia tộc giàu sang quyền quý ở Tô Hàng, người ta nói rằng đó là người đời sau của Thẩm Mặc Tam, hơn nữa những năm gần đây, nhà họ Tống thông qua Thương Minh của phía Nam đã vơ vét được vô số của cải, thậm chí về lực còn sắp đuổi kịp nhà họ Tô là gia tộc quyền thế đứng đầu nữa mà.
Một gia tộc khổng lồ như vậy làm thế nào mà có thể tiêu đời trong một đêm được chứ?
Tôn Chí không biết rằng, đúng vào tối hôm qua, công việc kinh doanh của nhà họ Tống ở nhiều lĩnh vực khác nhau đều phải hứng chịu một đòn có tính hủy diệt, cho dù là kinh doanh online hay offline, hay là ở nước ngoài, tất cả mọi hoạt động kinh doanh đều bị một đòn chí mạng.
Hơn nữa thị trường chứng khoán của nhà họ Tống đã sụp đổ toàn diện chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi và các nhà đầu tư thiên thần của nhà họ Tống ở nước ngoài cũng bị sụp đổ.
Thêm vào đó nhà họ Tống trong những năm qua đã làm quá nhiều việc xấu, sau khi chính phủ hạ quyết tâm điều tra kỹ lưỡng nhà họ Tống, rất nhiều quan chức cấp cao của nhà họ Tống đã bị bắt đi, tài khoản đã bị kiểm tra, đến cuối cùng nhà họ Tống còn chưa kịp nộp đơn xin phá sản thì đã trực tiếp tiêu tan thành mây khói khỏi ở Tô Hàng này rồi.
Điện thoại di động trong tay Tôn Chí rơi xuống đất kêu lên một tiếng, còn bản thân ông ta thì yếu ớt ngồi trên ghế ông chủ, cả khuôn mặt tái nhợt.
“Xong rồi, xong hết cả rồi.”
“Tôi đây là đang tự làm mình chết mà.”
Tôn Chí ra sức đập vài cái vào trán của mình, cả người đều ngỡ ngàng, không biết nên làm gì nữa. . Truyện Việt Nam
Vốn dĩ ông ta nghĩ rằng có thể thông qua cơ hội này để thu dọn sạch tập đoàn Ngọc Thanh và từ đó đạt được sự trọng dụng của nhà họ Tống, nhưng lại không ngờ rằng nhà họ Tống lại bị hủy hoại nhanh chóng đến như vậy.
Nhà họ Tống tan tành thì cũng không còn gì cả, điều quan trọng nhất là bây giờ ở giới kinh doanh ở phía Nam đã xuất hiện một Thương hội phía Nam, mà ở Thương hội phía Nam này Lâm Ngọc Ngân lại là người có tiếng nói cuối cùng.
Chuyện này phải làm sao mới ổn đây?
Tôn Chí lại òa lên một tiếng rồi bật khóc, trong cơn hoảng loạn, ông ta lúng ta lúng túng ra lệnh cho cấp dưới của mình hủy bỏ tất cả những tin tức tiêu cực về tập đoàn Ngọc Thanh trên diễn đàn, đồng thời sẽ đặc biệt phân chia mọi chuyên mục quan trọng sang để giúp tập đoàn Ngọc Thanh rửa sạch tiếng dơ.
Mặc dù đây là việc mất bò mới lo làm chuồn, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là không làm gì cả, khát khao sống sót của Tôn Chí này khá là mạnh mẽ.
Cùng lúc đó, tại thành phố Bình Minh, nhóm người của Huỳnh Đức nhận được tin tức về sự sụp đổ của Thương Minh của phía Nam và nhà họ Tống, toàn bộ tập đoàn Ngọc Thanh từ trên xuống dưới đều hoan hô reo hò.
Những ngày này vì chuyện Nam Đô Phong Nhã đối đầu với tập đoàn Ngọc Thanh, Huỳnh Đức vẫn đang nỗ lực rất nhiều, mọi dây thần kinh trong cơ thể anh ta toàn bộ đều đang căng cứng lên hết cả.
Anh trai của anh ta là Huỳnh Phong đã giao công ty Truyền thông Hoàng Thị lại cho anh ta, đồng thời cũng giao cho anh ta xử lý các hoạt động khác nhau của Ngọc Thanh trên mạng, đó là vì sự tin tưởng tuyệt đối đối với anh ta.
Vì vậy, Huỳnh Đức tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Mặc dù bây giờ mọi thứ đang chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn, nhưng Huỳnh Đức vẫn không dám thả lỏng một chút xíu nào.
Vào lúc anh ta định tìm kiếm các trang web truyền thông mới khác trong nước để hợp tác với tập đoàn Ngọc Thanh, thì điện thoại của anh ta đổ chuông.
“Tôn Chí.”
Nhìn hiển thị tên người gọi, trong lòng Huỳnh Đức ngạc nhiên nghĩ đến điều gì đó, rồi bất giác bật cười.
“Ông chủ Chí, có chuyện gì thế, không ngờ rằng ông lại chủ động gọi điện đến cho tôi, hôm nay mặt trời thật sự mọc ở phía tây rồi sao?”
Ở đầu dây bên kia điện thoại giọng điệu của Tôn Chí nghe vô cùng gấp gáp, ông ta đã sắp khóc luôn rồi.
“Anh Đức, anh đừng đùa với tôi nữa, tôi đã sai rồi, tôi đã biết lỗi rồi, tôi không nên nhắm vào tập đoàn Ngọc Thanh, tôi muốn lập công chuộc tội ngay bây giờ.”