Huỳnh Đức khó mà kiềm chế được sự kích động trong lòng, đột nhiên anh ta cảm thấy chủ tịch tập đoàn Ngọc Thanh này không hề thua kém đấng mày râu, hung ác lên thật sự khiến người ta xem mà than thở.
Điều này cần dứt khoát nhường nào mới quả quyết mua luôn Nam Đô Phong Nhã như thế.
Nếu thật sự có thể mua được Nam Đô Phong Nhã, sau này tự Ngọc Thanh có thể tự truyền thông, làm chuyện gì trên mạng cũng thuận tiện hơn nhiều.
“Không có vấn đề gì là được rồi, cái này gọi là học hỏi từ những sai lầm, lần này Ngọc Thanh chúng tôi đã chịu thiệt lớn bên Nam Đô Phong Nhã, bị người ta chặn họng, về sau chắc chắn chuyện này sẽ không thể xảy ra được nữa.”
“Ngài Huỳnh, chuyện này giao cho anh xử lý, cần gì cứ việc nói.”
“Được rồi cô Uyển Thu, cô yên tâm đi, chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, cho tôi thời gian một tuần, chắc chắn tôi sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa cho cô.”
“Được!”
Cúp điện thoại, Lâm Ngọc Ngân thở phào một hơi, gương mặt hiện lên nụ cười thích thú.
Trần Hùng ở một bên đưa cho cô cốc nước, nói: “Uống miếng nước đi, cả buổi sáng em đã nhận mấy chục cuộc điện thoại rồi, tất cả đều là điện thoại cầu xin em mà em lại từ chối tất cả bọn họ, cảm thấy thế nào?”
Lâm Ngọc Ngân uống một ngụm nước Trần Hùng đưa, nói: “Ông xã à, vừa nãy có phải em ngang ngược quá không, hơn nữa có vài công ty hợp tác khá là quan trọng đối với tập đoàn Ngọc Thanh của chúng ta.”
“Không, điều anh muốn là sự ngang ngược này của em, muốn điều hành một công ty tốt, đầu tiên cần phải nói được làm được, lúc trước chúng ta đã từng nói lời cảnh cáo nhưng không ai nghe, mà bây giờ lời nói của chúng ta linh nghiệm thì đừng trách chúng ta vô tình.”
“Còn về bên hợp tác, em hoàn toàn không phải lo lắng, thị trường phía Nam lớn như thế, chỉ cần em trở thành hội trưởng của thương hội phía Nam, sau này không cần suy nghĩ về chuyện hợp tác nữa.”
Lâm Ngọc Ngân gật đầu, nói: “Ông xã ơi, rốt cuộc anh đã làm thế nào, vì sao trong thời gian ngắn như thế lại có thế khiến Ngọc Thanh trở mình, thậm chí làm Thương Minh phía Nam và nhà họ Tống tan rã, đúng là không thể tin nổi mà.”
“Ha ha.” Trần Hùng cười, nói: “Chẳng lẽ em đã quên ông xã em vẫn luôn rất mạnh sao.”
“Mạnh sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Trần Hùng ôm lấy Lâm Ngọc Ngân, vẻ mặt không đứng đắn: “Ông xã em không chỉ mạnh ở bên ngoài mà ở trong nhà còn mạnh hơn, hay là chúng ta thử một chút?”
“Cái tên chết tiệt nhà anh.”
Lâm Ngọc Ngân đỏ mặt: “Còn là ban ngày đó.”
Trần Hùng kéo rèm cửa lại: “Kéo rèm tắt điện thì không phải thành buổi tối à, bà xã ơi nhanh lên nào, Thanh Thảo cứ giục muốn có một đứa em trai, nhưng sao bụng em không có tí tình hình nào thế?”
“Em cũng không biết nữa.” Lâm Ngọc Ngân có hơi bất đắc dĩ: “Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra?”
“Không đi.”
Đột nhiên Trần Hùng cảm thấy lòng tôn nghiêm to lớn của đàn ông bị chà đạp: “Anh nghe bọn họ nói mang thai lần thứ hai đều như thế này, khó mang thai hơn lần đầu, đây là chuyện bình thường, nhưng chúng ta chỉ cần giao nộp công việc đúng giờ mỗi tối thì sẽ nhanh chóng mang thai được, tin anh.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, chồng không lừa em!”
Kéo rèm cửa, đèn cũng tắt, sự hài hòa trong khu chung cư.
Những ngày này, quả thực bên tập đoàn Ngọc Thanh nhận được vô số cuộc điện thoại, thậm chí còn có người phụ trách mấy công ty đến thẳng trụ sở chính của Ngọc Thanh ở thành phố Bình Minh.