Lời nói này phát ra từ miệng của Tô Cẩn Lương, giọng điệu thực sự rất mềm yếu.
Cho dù Thích Trùng là hòa thượng, hình như anh ta cũng rất khó từ chối giọng điệu này của Tô Cẩn Lương, trong phút chốc, đột nhiên cơ thể của Thích Trùng run lên.
“Cô buông tôi ra.”
“Không, Thích Trùng, tôi muốn anh thành thật trả lời tôi, anh có thích tôi không?”
Nói xong, miệng của Tô Cẩn Lương càng ngày càng gần tai của Thích Trùng, đến cuối cùng cũng kề sát lên mang tai của anh ta.
Thích Trùng chỉ cảm thấy nửa bên não của mình đều tê dại, mà vào lúc này hình như máu trong người anh ta cũng đông đặc lại vậy.
“Cô, tôi…”
“Trả lời thật lòng đi.”
Thế nhưng, Thích Trùng lại không nói gì nữa, cả người cứ như cọc gỗ đóng trong nước vậy.
“Ha ha ha ha!”
Đột nhiên Tô Cẩn Lương ha ha cười lớn, cuối cùng cô ta cũng buông Thích Trùng ra, bơi vào bờ trước, sau đó ngồi lên một chiếc ghế bãi biển cạnh hồ bơi.
“Thích Trùng, tôi đùa anh mà thôi, anh xem anh đi, cả người cứ như một cây mía đỏ vậy, thật thú vị.”
Thích Trùng ở trong hồ bơi ngẩn người ra một lúc lâu, mới trèo ra khỏi hồ.
“Sau này cô đừng đùa Thích Trùng nữa.”
Tô Cẩn Lương đánh giá Thích Trùng từ trên xuống dưới, ánh mắt lại hơi mơ màng: “Thích Trùng, câu hỏi vừa rồi, tôi hi vọng có một ngày, anh có thể thành thật trả lời tôi.”
Bên cạnh có người mang khăn cho Tô Cẩn Lương, Tô Cẩn Lương cầm lấy khăn đi đến trước mặt Thích Trùng, ân cần giúp anh ta lau những giọt nước trên mặt.
Nói một cách chính xác, thì đó không phải là những giọt nước, mà là những giọt mồ hôi.
“Tôi tự làm được rồi.”
Thích Trùng cầm lấy khăn, tự mình lau chùi vài cái trên mặt.
Tô Cẩn Lương cười, nói: “Thích Trùng, nhà họ Tống xong đời rồi, Thương Minh phía nam cũng tan rã rồi, mà bây giờ giới kinh doanh phía nam bên này lại có thêm một Thương Hội phía nam, do tập đoàn Ngọc Thanh dẫn đầu, Lâm Ngọc Ngân đảm nhiệm chức Hội trưởng Thương Hội phía nam, anh có biết Lâm Ngọc Ngân là ai không?”
Thích Trùng lắc đầu, con người anh ta không màng thế sự, cả ngày chỉ ở bên cạnh Tô Cẩn Lương, bảo vệ cho sự an toàn của Tô Cẩn Lương, không hề quan tâm đến những chuyện khác.
Cho nên quả thực Thích Trùng không biết Lâm Ngọc Ngân là ai cả.
Tô Cẩn Lương giải thích: “Lâm Ngọc Ngân là vợ của Trần Hùng.”
“Ồ.”
Thích Trùng khẽ đáp lại một tiếng.
Tô Cẩn Lương hít sâu một hơi, nói: “Thích Trùng, anh có biết không, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng sợ ai cả, nhưng tên Trần Hùng này, lại khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.”
“Anh nói xem rốt cuộc anh ta lấy đâu ra nhân lực và sức mạnh, vậy mà trong một thời gian ngắn như thế có thể hạ bệ nhà họ Tống, hạ bệ Thương Minh phía nam vậy chứ.”
“Quả thực là không thể tin được, tên Trần Hùng này, anh ta là thần thánh sao?”
“Thích Trùng, bây giờ tôi rất sợ hãi, anh có biết không?”
Thích Trùng im lặng trong chốc lát rồi trả lời: “Tôi sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, bất kỳ ai muốn hại cô, Thích Trùng cũng sẽ ngăn cản lại.”
“Ha ha.”
Tô Cẩn Lương cười nói: “Thích Trùng, anh không ngăn nổi Trần Hùng đâu.”
“Nhưng tôi sẽ dốc hết sức lực.”
Đột nhiên Tô Cẩn Lương khoác tay lên cổ Thích Trùng, sau đó nhanh như chớp mà hôn lên trán Thích Trùng: “Thích Trùng, trên thế giới này, chỉ có một mình anh thật lòng đối xử tốt với tôi thôi.”
“Sau này anh đừng gọi tôi là cô chủ nữa, anh gọi tôi là Cẩn Lương được không?”