Giọng điệu của Tô Cẩn Lương ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh, không hề thấy chỗ nào kỳ lạ, cô ta nói: “Anh Hùng, anh cũng đã đến Tô Hàng một thời gian rồi, hơn nữa khoảng thời gian này bởi vì chuyện nhà họ Thẩm và Liên minh thương mại phía Nam, danh tiếng của anh ở đây càng ngày càng lớn rồi.”
Trần Hùng trả lời: “Danh tiếng càng ngày càng lớn là tập đoàn Ngọc Thanh, liên quan gì đến Trần Hùng tôi chứ. Nói đi Tô Cẩn Lương, cô muốn làm gì?”
Tô Cẩn Lương trả lời: “Anh Hùng, chuyện lần trước liên quan đến Tô Văn Mãnh, em đã bảo sát thủ che dấu, nhưng khi em đến Tô Hàng, người trong nhà đã biết kế hoạch của anh.”
“Cho nên sau khi trở về, em nói với cha em đã đạt được thỏa thuận hợp tác với anh rồi, hơn nữa không lâu sau đó anh sẽ đến Tô Hàng, thương lượng chuyện đối phó tập đoàn Ngọc Tề với nhà họ Tô bọn em. Cha em tin rồi.”
“Bây giờ anh đã đến Tô Hàng một thời gian rồi, cha em muốn gặp anh.”
“Ừ.”
Trần Hùng gật đầu nói: “Nói cũng đúng, tôi đã đến Tô Hàng lâu như vậy rồi, cũng nên đến gặp cha cô, nếu không ông ấy sẽ nghi ngờ.”
“Nói đi Tô Cẩn Lương, bao giờ, ở đâu?”
Tô Cẩn Lương trả lời: “Tối mai, ở nhà họ Tô bọn em.”
“Được.”
Trần Hùng gật đầu đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Anh quay người trở về phòng ngủ, Lâm Ngọc Ngân nằm trên giường, dùng chăn che hết cả người, chỉ thừa cái đầu ra.
“Chồng ơi, ai gọi điện thoại vậy? Sao Hùng nhún vai: “Hoàng Phương gọi, nói một số chuyện liên quan đến tổ chức Hang Sói.”
Sắc mặt Lâm Anh còn lừa em. Nói, có phải anh có tình nhân bên ngoài không?”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Ngọc Ngân, Trần Hùng không nhịn được bật cười: “Ha ha, vợ à, em ghen sao?”
“Ha ha, em ghen rồi.”
Trần Hùng kéo chăn của Lâm Ngọc Ngân ra, Lâm Ngọc Ngân hét lên, vừa thẹn vừa giận.
“Kêu cái gì chứ, cũng không phải là chưa từng thấy.”
Nói xong, Trần Hùng vội vàng bổ về phía Lâm Ngọc Ngân.
Một tiếng sau, Lâm Ngọc Ngân nằm trong lòng Trần Hùng, hỏi: “Chồng, rốt cuộc vừa rồi là ai gọi điện thoại cho anh vậy? Em luôn cảm thấy có chút bất an. Lần này đến Tô Hàng, ngoài trừ tập đoàn Ngọc Thanh chúng ta cần phát triển toàn diện ở phía Nam, anh vẫn còn chuyện khác phải làm đúng không?”
“Đúng.”
Trần Hùng không định giấu Lâm Ngọc Ngân cái gì cả, vốn dĩ lúc trước, Lâm Ngọc Ngân đã từ trong miệng của Trần Hùng nghe được không ít kế hoạch lần này Trần Hùng đến Tô Hàng.
“Vợ, tiếp theo anh muốn chơi một ván lớn ở phía Nam, nếu như anh thắng ván này, sau này các gia tộc lớn, tập đoàn lớn của cả phía Nam đều nằm trong tay của anh.”
Lâm Ngọc Ngân hít sâu một hơi, hỏi: “Cho nên tiếp theo anh muốn làm chính là nhắm vào tất cả các gia tộc đứng đầu phía Nam sao?”
“Không phải nhắm vào, mà là đánh cờ.”
Trần Hùng trả lời: “Hơn nữa, anh còn có sự giúp đỡ của nhà họ Viễn, nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã cũng có thể sử dụng, cộng thêm phủ Trạng Nguyên ở Tây Thục và một số gia tộc hàng đầu khác. Cho nên bây giờ bên nào là địch, bên nào là bạn, vẫn chưa hoàn toàn xác định được.”
“Chồng ơi, ván cờ này có nguy hiểm không?”
“Có, có thể sẽ chết rất nhiều người.” Trần Hùng nói thật.