Về phần Trần Hùng, anh tin dốc hết sức có thể phá được trăm nghìn cách, hôm nay cho dù Tô Văn Hùng và Tô Cẩn Lương thật sự mời mình đến cũng được, hay là muốn giở trò gì cũng được, Trần Hùng đều không quan tâm.
Cho dù đây thật sự là Hồng Môn Yến, Trần Hùng cũng không quan tâm.
Ở nước ngoài anh từng tham gia không ít Hồng Môn Yến rồi, mà cuối cùng, cái gọi là Hồng Môn Yến cũng trở thành bữa cơm chặt đầu của đối phương.
Lúc này, Tô Cẩn Lương đeo tạp dề bước từ trong nhà bếp ra, vì để biểu hiện thành ý, hôm nay Tô Cẩn Lương đích thân xuống bếp, cô ta muốn làm một bàn đồ ăn cho Trần Hùng nếm thử.
Thật ra Tô Cẩn Lương không biết làm thức ăn, cái đích thân xuống bếp trong miệng cô ta thật ra chính là chỉ huy đầu bếp, những món ăn hoàn toàn không liên qua gì đến cô ta cả.
“Trần Hùng, anh đến rồi sao? Ngồi thêm một lúc nữa, sắp nấu xong rồi, anh và cha em nói chuyện với nhau đi.”
Chào hỏi xong, Tô Cẩn Lương lại quay người chạy vào trong phòng bếp.
Trần Hùng ngồi ở đây, nói chuyện một lúc với Tô Văn Hùng, không lâu sau, Tô Cẩn Lương gọi đến ăn.
Trần Hùng và Tô Văn Hùng đến bên bàn ăn ngồi xuống, lúc này trên bàn đã chuẩn bị một bàn cao lương mỹ vị.
Không thể không nói người nhà họ Tô rất biết hưởng thụ cuộc sống, đầu bếp được mời đến đều là bậc thầy, thức ăn được làm ra đều bưng một đĩa thịt kho tàu đến, nói: “Trần Hùng, cha, hai người ăn trước đi, trong phòng bếp nếm thử tay nghề đầu bếp nhà em đi, tuyệt đối sẽ khiến anh giơ ngón trỏ.”
Tô Cẩn Lương không cướp công lao của đầu bếp mà nói thật, sau khi nói xong, lại quay người chạy vào trong phòng bếp.
“Cậu Hùng, thích ăn cái gì thì cứ tùy ý đi, không cần phải làm khách.” Tô Văn Hùng cười nói.
“Được.”
Trần Hùng gật đầu, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn.
Anh thật sự không hề làm khách, lúc này đã đến giờ ăn cơm, cũng có chút đói, cộng thêm thức ăn đầu bếp nhà họ Tô làm quả thật rất ngon, cho nên Trần Hùng ăn vô cùng vui vẻ.
“Nào, cậu Hùng, cậu xem chúng ta sắp trở thành đồng minh rồi, chúng ta cụng ly một cái đi?”
Tô Văn Hùng cầm cốc rượu trong tay lên, Trần Hùng đặt đũa trong tay xuống, cũng bưng cốc rượu lên.
“Ông Tô coi trọng Trần Hùng tôi, sau này có gì căn dặn thì cứ việc nói một tiếng. Trần Hùng tôi có thể làm được thì nhất định sẽ cố hết sức. Có thể làm việc thay nhà họ Tô, là vinh hạnh của Trần Hùng tôi.”
“Ha ha ha.”
Tô Văn Hùng giống như rất hài lòng với lời nói này của Trần Hùng, ông ta rất vui, cụng ly với Trần Hùng, sau đó hai người uống cạn ly rượu.
“Nào, ăn đi.”
“Được.”
Bên phía Trần Hùng và Tô Văn Hùng vui vẻ ăn cơm, mà bên phía Tô Cẩn Lương sau khi quay lại phòng bếp đi một vòng, thì đi ra cửa sau nhà họ Tô.
Lúc này ở cửa sau nhà họ Tô có một chiếc Bentley đã đậu ở đây từ lâu, người lái xe chính là Thích Trùng.
Chỉ thấy Tô Cẩn Lương cởi tạp dề vẻ mặt ghét bỏ ném sang một bên, sau đó mở cửa xe lên xe.
“Cô chủ, tối nay không phải mời Trần Hùng đến để đối phó anh ta sao? ao cô chủ lại gấp gáp rời đi như vậy?” Thích Trùng khó hiểu hỏi.
Lúc này sắc mặt Tô Cẩn Lương tràn đầy dữ tợn và hung ác: “Ha ha, Thích Trùng, loại chuyện này rất phức tạp, dựa vào đầu óc của anh thì nhất thời tôi không thể giải thích rõ ràng cho anh hiểu được.”
“Lái xe đi Thích Trùng, lập tức rời khỏi nhà họ Tô, càng xa càng tốt.”