"Cái gọi là trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi chính là ý này. Tô Văn Hùng à, hôm nay hai ta bất kể là ai chết, thì Tô Cẩn Lương cũng là người chiến thắng. Bởi vì cô ta muốn diệt trừ tôi, đồng thời cũng muốn xử lý ông, thậm chí nếu tôi đoán đúng, cô ta còn muốn xử lý chú hai Tô Văn Hùng của cô ta nữa. Nếu đã như vậy, cả nhà họ Tô sẽ không ai là đối thủ của cô ta cả, cô ta sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Tô."
Lời nói này của Trần Hùng, Tô Văn Hùng chỉ cảm thấy cả người mình đều mờ mịt.
Đây là con gái của ông ta sao?
Cả một đời sống tầm thường của Tô Văn Hùng sao lại sinh ra một đứa con gái có tâm cơ như thế, ác độc như thế chứ?
Tô Văn Hùng không muốn tin chuyện này là thật, nhưng Trần Hùng lại phân tích rất có đạo lý rõ ràng, đây thật sự làm cho ông ta không thể không tin được.
Hơn nữa, sự thật đúng là như vậy, ngay từ lúc bắt đầu, Tô Cẩn Lương đã có tính toán này rồi.
"Trần Hùng, nếu tất cả những thứ này đều là mưu kế của Tô Cẩn Lương, cậu thật sự muốn giết tôi sao?"
"Chẳng lẽ, cậu cam tâm tình nguyện để làm một thanh đao của Tô Cẩn Lương sao? Cậu cũng nói rồi, người phụ nữ đó rất đáng sợ, cậu giữ tôi lại, tôi có thể vì đại nghĩa không quản người thân."
"Không, tôi không giữ ông lại."
Trần Hùng lại lắc đầu liên tục: "Bởi vì ông đã bị loại rồi, giữ ông lại không còn ý nghĩa gì nữa. Tiếp theo đây tôi sẽ chơi cùng với Tô Cẩn Lương một trận."
Nói đến đây, Mary đứng ở một bên đã hiểu được ý của Trần Hùng, trong nháy mắt, hàn quang trong tay chợt lóe lên, Tô Văn Hùng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Mãi cho đến khi chết, ánh mắt của Tô Văn Hùng vẫn mở trừng trừng rất to, rất rõ ràng là chết không nhắm mắt.
Sau khi Mary giết chết Tô Văn Hùng xong, cô ta trực tiếp vứt cây đao vẫn luôn như hình với bóng với cô ta ở trong tay xuống đất, mà đám người Mạc Tiêu Ngôn ở một bên cũng đều ném hết vũ khí trong tay xuống.
Sau đó, các sát thủ liên quan đều kinh hồn khiếp đảm mà đứng trước mặt Trần Hùng, thật cẩn thận nhìn anh.
"Điện chủ Thiên Vương điện, lần này thật sự là hiểu lầm. Chúng tôi thật sự không biết người bọn họ muốn giết chính là anh."
"Nể tình vừa rồi chúng tôi đi sai đường mà biết quay đầu, mong anh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi một lần này đi."
Mỗi một người ở nơi này đều là sát thủ siêu cấp hoặc là thợ săn tiền thưởng tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới, ở trong phạm vi lãnh thổ của bọn họ đều là sự tồn tại uy phong lẫm liệt.
Nhưng lúc này bọn họ ở trước mặt Trần Hùng lại giống như là một con gà con vậy, cực kỳ quy củ.
Trần Hùng híp mắt, anh đảo qua từng người một trong đám người Mary sau đó lại nhìn về phía đám người Mặt Quỷ còn đang quỳ rạp trên mặt đất mà run rẩy ở bên kia.
Đám người Mạc Tiêu Ngôn hiểu ý của Trần Hùng, bọn họ một lần nữa nhặt vũ khí trên mặt đất lên, xông về phía đám người Mặt Quỷ.
Bên trong nhà ăn, lại một lần nữa vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết chói tai, rất nhanh, toàn bộ đám người Mặt Quỷ đều nằm trong vũng máu.
Đám người Mạc Tiêu Ngôn lại một lần nữa ném vũ khí trong tay xuống đất, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Trần Hùng: "Xin điện chủ Thiên Vương điện khai ân."
"Tha cho các người cũng được."
Trần Hùng nói một cách hời hợt: "Chẳng qua nói thế nào đi nữa thì lần này các người cũng là chạy tới để giết tôi, nếu tôi để cho các người rời đi mà toàn vẹn không tổn hao gì hết, vậy thì về sau Trần Hùng tôi cũng không có mặt mũi lăn lộn ở nước ngoài nữa rồi."
"Cho nên, mỗi người các người,tự mình phế bỏ một cánh tay là có thể rời đi được rồi."
"Cái gì?"
Tất cả đám người Mạc Tiêu Ngôn đều biến sắc, tự mình phế bỏ một cánh tay, Trần Hùng có phải là hơi quá ác độc rồi không?
Trần Hùng thổn thức nói: "Làm sao, các người không muốn à?"
"Lần trước ở núi Bồng Lai, tôi cũng cho đám người Adam kia một cơ hội giống vậy, nhưng bọn họ lại không biết quý trọng. Về phần kết cục cuối cùng bọn họ, chắc hẳn là các người đều biết nhỉ?"