"Được." Lạc Tiến gật đầu.
"Người anh em, cậu là khách, muốn đánh cược cái gì cậu nói đi?"
Lạc Tiến suy tư một lát rồi nói: "Đặc biệt quá thì tôi không biết chơi, cứ đổ xúc xắc đi, đoán số điểm thì thế nào? Ông thắng, số tiền xu này tôi trả lại cho các người, thua, tôi cũng không đòi tiền. Ông cứ bình tĩnh lại mà nói chuyện làm ăn với tôi thì thế nào."
"Nói chuyện làm ăn?"
Tô Quang Huy hơi cau mày: "Tôi không quá hiểu rõ ý của người anh em cậu."
Lạc Tiến cười nói: "Chúng ta cứ chơi trước đi, chờ thắng thua đã định rồi thì chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Tốc độ chuyển động hai viên bi thép kia trong tay Tô Quang Huy bắt đầu trở nên nhanh lên: "Người anh em, chắc cậu không phải là người làm ăn nhỉ? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói bàn chuyện làm ăn như cậu nói."
Lạc Tiến cười nói: "Thế giới này thật sự rất lớn, người kiểu nào cũng có cả, không phải hôm nay ông đã thấy rồi sao?"
Vừa dứt lời, Lạc Tiến trực tiếp đổ hết đống tiền xu trong rương kia lên trên bàn: "Nghe nói kĩ thuật đổ xúc xắc của ông chủ Tô cực kỳ giỏi giang, năm đó ông đấu ở nhà họ Tô thua chính là dựa vào cá cược mà trở mình, hôm nay đúng thật là muốn mở mang một chút."
Ánh mắt Tô Quang Huy nheo lại, nghĩ thầm quả nhiên người này tới là không có ý tốt, ngay từ lúc đầu là đã tới vì muốn điều tra ông ta rồi.
Tuy Tô Quang Huy vẫn không biết lần này Lạc Tiến tới với mục đích gì, nhưng ông ta đã có thù hằn rất sâu với Lạc Tiến rồi.
Mà từ trước đến nay Tô Quang Huy cũng không phải là người rộng lượng gì, cho nên ông ta đã có tâm tư muốn giữ Lạc Tiến lại.
"Đống tiền xu này của cậu chưa đủ để chơi với tôi." Tô Quang Huy nói.
Ánh mắt Lạc Tiến nheo lại, anh ta nói: "Ý của ông chủ Tô là chê tiền của tôi quá ít?"
Dứt lời, Lạc Tiến ném tấm thẻ ngân hàng lên trên bàn: "Số tiền trong thẻ này cũng đủ để mua đứt một trăm thuyền cược như của ông chủ Tô đây."
Tô Quang Huy lại lắc đầu, ông ta cười rồi nói: "Chúng ta chơi lớn một chút thì thế nào?"
"Lớn cỡ nào?"
Tô Quang Huy chỉ vào hai tay đang không ngừng chơi đùa bộ bài tú lơ khơ vàng kim kia của Lạc Tiến mà nói: "Cộng thêm hai tay của cậu thì thế nào?"
Lời này vừa nói ra, Lạc Tiến nở nụ cười, anh ta đứng lên, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
"Sợ rồi sao?"
"Không phải."
Lạc Tiến trả lời: "Tôi chỉ là cảm thấy cược tay cược chân chả có ý nghĩa gì. Nếu không, chúng ta cược mạng thì thế nào?"
Lời này vừa nói ra, Tô Quang Huy cả kinh, hai tên vệ sĩ ở bên cạnh và cấp cao của thuyền cược ở xung quanh cũng đều biến sắc.
Thằng nhóc trước mắt này thật là ngông cuồng, ở Tô Hàng này đã rất nhiều năm không có ai dám khiêu khích ông ta giống như Lạc Tiến hôm nay.
"Sợ rồi à?" Thấy mấy giây rồi mà Tô Quang Huy cũng không trả lời, Lạc Tiến dùng giọng điệu tương tự mà đáp trả lại.
"Được thôi."
Tô Quang Huy trực tiếp đồng ý: "Bản lĩnh khác thì Tô Quang Huy tôi không có, nhưng lá gan lại lớn, hơn nữa tôi cũng cực kỳ tự tin với kĩ thuật đổ xúc xắc của bản thân?"
"Vậy được."
Lạc Tiến lại ngồi xuống một lần nữa: "Nếu đã cược mạng rồi, vậy một lát nữa tôi cũng không cần phải tìm ông chủ Tô để nói chuyện làm ăn gì nữa, dù sao thì mạng của ông cũng đều là của tôi rồi, tôi nói cái gì, ông phải nghe cái đó."
Tô Quang Huy cười rồi nói: "Cậu cứ tự tin có thể thắng được tôi như vậy?"
"Chín phần chín."
"Ha ha ha, lát nữa tôi xem cậu có còn điên cuồng như bây giờ nữa hay không. Vẫn là câu nói kia, cậu là khách, muốn cược thế nào đều do cậu quyết định."