Trần Hùng ngây người nhìn cô, anh thật không nghĩ tới, Lâm Ngọc Ngân sẽ có suy nghĩ như vậy.
Phụ nữ, chẳng phải đầu thích được người đàn ông của mình là một anh hùng cái thế, trừ gian diệt ác sao?
“Thật ra em cũng không thích tính cách của người nhà bên ngoại em, từng người đều nóng như lửa vậy, gặp bất cứ chuyện gì cũng lôi nắm đấm ra để giải quyết.”
“Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi mà họ vẫn giữ cái bên tàu kiểu cũ kia.”
“Xã hội bây giờ pháp luật thượng tôn, có chuyện gì phải báo cảnh sát mới đúng, vậy nên, Trần Hùng, anh làm thế là rất đúng!”
“Vậy sao?”
Trần Hùng mim cười nhìn cô, trong lòng lại có chút đắng chát, có thể anh cũng là người như cô nói.
Xem ra, vợ của mình thật đơn thuần, nghĩ mọi việc thật đơn giản.
Sau đó hai người cùng đi vào một siêu thị để mua kem dưỡng và mỹ phẩm để tặng các cô các bác và bà của Lâm Ngọc Ngân, sau đó lại mua thêm một ít quà bánh.
Mua xong, hai người chuẩn bị thuê xe về nhà họ Lưu.
Nhưng mà khi bọ họ đi qua một cửa hàng đá quý lại nhớ ra, bà của Lâm Ngọc Ngân rất thích ngọc thạch cho nên cô quyết định vào đó mua hai miếng ngọc.
Nhân viên trong tiệm rất nhiệt tình tiếp đón Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng. Ngay lúc hai người còn đang tập trung lực chọn thì có một cánh tay vỗ mạnh vào sau lưng Lâm Ngọc Ngân một cái.
“Lâm Ngọc Ngân!”
Lâm Ngọc Ngân quay đầu lại nhìn thì thấy hai người đang đứng sau, một người đàn ông cao ráo và một người phụ nữ trẻ tuổi với bộ quần áo nóng bỏng gợi cảm.
Lâm Ngọc Ngân còn sửng sốt mất một lúc mới nhớ ra người này là ai.
“Ngô Tuyết Tình, sao cậu lại ở đây?”
Ngô Tuyết Tình là bạn cùng học thời cấp ba của Lâm Ngọc Ngân, lúc ấy hai người các cô được coi là hai hoa khôi của lớp học thời đó.
Nhưng hai người lại là hai loại người khác nhau, Ngô Tuyết Tình là người thích trưng diện, cô ta rất thích trang điểm, ăn mặc trang trọng, gợi cảm mà trái ngược lại Lâm Ngọc Ngân thanh thuần, tinh khôi.
Chỉ tính dung nhan thôi, thì lúc đó Lâm Ngọc Ngân không trang điểm và Ngô Tuyết Tình thích trưng diện lại bất phân thắng thua, cho nên, danh hiệu hoa khôi thuộc về cả hai người nhưng thực tế, Lâm Ngọc Ngân vẫn ăn đứt Ngô Tuyết Tình.
“Nhà chồng tôi ở thành phố Lâm Giang này.”
Nói xong, Ngô Tuyết Tình kéo tay người đàn ông ăn mặc đồ hiệu thằng thớm, trưởng thành, tuấn tú đứng cạnh cô ta đến gần và giới thiệu: “Đây là chồng của tôi, Trịnh Bình.”
“Anh ấy là người Lâm Giang, bây giờ đang điều hành một công ty sản xuất sản phẩm thủy sản, một năm thu nhập kha khá, cũng khoảng 7 tỷ.”
Tuy cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng được cái là ổn định.”
Giọng điệu của Ngô Tuyết Tình rất thấp nhưng trong đó tràn đầy sự khoe khoang.
Nói xong, cô ta nhìn về phía Lâm Ngọc Ngân, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
“Lâm Ngọc Ngân, lần trước tôi nghe mấy người bạn họ nhắc đến cô, họ nói rằng giờ cô đã gả cho một gã ăn mày, chẳng nhẽ cô thích tên đó thể cơ à?”
“Ha ha, tôi còn nghe được rằng cô để con mình đói đến mắc phải để nó ăn màn thầu sống qua ngày, có phải thế không?”
“Ai, tôi nói cô nghe này, Lâm Ngọc Ngân, dù gì thì cũng là người cạnh tranh chức hoa khôi với tôi năm đó, có dung mạo như vậy sao giờ lại biến thành bộ dạng này hả?” Nhưng mà cũng phải, năm đó cô còn chưa kết hôn đã sinh con ra rồi, sinh ra một đứa con hoang, sau lúc muốn tái giá cũng phải vác theo loại ký sinh đó nên hẳn rất khó khăn. May hiện giờ có gã ăn mày đồng ý muốn rước cô về, tính ra cũng không tồi nhỉ.”
“Mà, tên ăn mày của cô cũng thật may mắn, nghèo vậy mà vẫn có thể rước hoa khôi xinh đẹp như cô về nhà, đúng là may mắn, ra đường “nhặt” về vàng do người ta bỏ đi, rất may mắn.”
“Tôi là bạn tốt của Ngọc Ngân, anh nhất định không thể vì cô ấy đã từng có con mà khinh thường cô ấy đâu đấy.”
“Nếu không, tôi sẽ không khách khí đâu”
Bốp..
Một cái bạt tai giáng mạnh lên mặt Ngô Tuyết Tình, giọng nói của anh lạnh như bằng vang lên: “Đừng có nói chuyện kiểu đó với vợ tôi, mời cô tôn trọng hàm răng của mình.”
“Anh dám đánh tôi à, tên ăn mày chết tiệt này!”
Mặt mày Ngô Tuyết Tình giận tím, mà Trịnh Bình cạnh đó cũng lập tức lao lên: “Mẹ mày chứ, vợ tao mà mày cũng dám đánh, mày to gan đấy!”