“Mười tám đại tướng của Thiên Vương điện.”
Đầu Tô Quang Huy ong một tiếng, chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng hết lên.
Mười tám đại tướng của Thiên Vương điện, danh tiếng ở nước ngoài có thể dùng từ lẫy lừng để hình dung, người giống như Tô Quang Huy, làm gì có cơ hội được tiếp xúc với mười tám đại tướng Thiên Vương điện chứ.
“Cậu Lạc, cậu thật sự là mười tám đại tướng của Thiên Vương điện sao?”
Lạc Tiến Hùng cười nói: “Tôi không cần nói đùa loại chuyện này với ông, nếu như ông không tin, có thể gọi điện thoại hỏi sư phụ Quan Âm Nghìn Tay của ông.”
“Có điều không phải là bây giờ, bởi vì tiếp theo chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, đợi sau khi làm xong chuyện này, chúng ta lại nói tiếp. Thế nào?”
Nói đến đây, Lạc Tiến lại quay người nhìn Hổ Quyển bên ngoài.
“Tô Quang Huy, vừa rồi ông nợ tôi một mang, lát nữa tôi lại cứu ông một mạng, coi như, ông nợ tôi hai mạng. Bắt đầu từ bây giờ, để ông làm việc cho Thiên Vương điện tôi, không coi là quá đáng chứ?”
Tô Quang Huy vẫn chưa hiểu ý của Lạc Tiến, mà lúc này cũng không có quá nhiều thời gian để ông ta suy nghĩ.
Trên mặt hồ bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng động cơ chói tai, ba chiếc tàu lái từ trong bóng tối ra, nhanh chóng lại gần du thuyền.
Trên ba chiếc tàu có tổng cộng tám người, toàn bộ đều là người nước ngoài. Hơn nữa trong tay bọn họ đều cầm súng hạng nặng.
Lúc này trên boong tàu, một số bảo vệ của tàu đã phát hiện bên ngoài có ba chiếc tàu nhanh chóng lao về phía bên này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt những bảo vệ này nghi hoặc.
Vừa rồi khi bọn họ phát hiện những còn tàu này nhanh chóng lao về bên này thì đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi. Cho nên bọn họ lập tức gặp cấp cao trên thuyển hỏi thăm tình hình, đối phương nói rằng hôm nay không có hải trình đặc biệt nào, bảo bọn họ không cần phải quan tâm.
Cho nên, những bảo vệ này cũng không chú ý.
Nhưng lúc này dường như bọn họ đã phản ứng lại, tất cả các cấp cao trên tàu bao gồm cả thành viên tàu đã sớm bị người khác mua chuộc rồi.
Lý do bọn họ lái thuyền đến nơi không người chính là chờ đợi khoảng khắc này.
“Trong tay bọn họ có súng.”
Một bảo vệ hét lên, bọn họ cũng là lính đánh thuê, lập tức rút súng ở thắt lưng ra.
Tuy nhiên, bọn họ thậm chí còn không kịp rút súng, đối phương đã bắn lên một ngọn lửa tương đối cao.
Pằng pằng pằng pằng.
Trên mặt hồ yên tĩnh, tiếng đạn vô cùng rõ ràng.
Mấy bảo vệ trên bong tàu đều nằm trong vũng máu.
Rất nhanh, ba còn tàu đã tiến lại gần du thuyền, Bạo Phong cùng đàn em lên du thuyền.
Vừa lên thuyền, những bảo vệ khác của du thuyền cũng cầm vũ khí xông ra.
Trong tay bọn họ cầm nhiều nhất là vũ khí lạnh, dù sao ở nơi như Tô Hàng, những vũ khí nóng hoàn toàn không thể dùng được.
Khi bọn họ nhìn thấy vũ khí trong tay nhóm người Bạo Phong đều là AK, xung kích, những người này đều ngẩn ra.
“Cái người là ai?”
Người bảo vệ dẫn đầu cau mày, cẩn thận hỏi.
Bọn họ cũng đã lăn lộn trên chiến trường bao nhiêu năm, cho nên dưới loại tình huống như này vẫn chưa bị dọa đến đái ra quần.
Bạo Phong dùng tay đẩy kính râm lên, cười nói: “Chúng tôi là binh đoàn lính đánh thuê Bạo Phong. Tôi là Bạo Phong, thủ lĩnh binh đoàn.”