Đám lính đánh thuê Bạo Phong trong lòng đều không khỏi cảm khái, quả thực Thiên Vương điện quá mạnh, có thể đạt tới trình độ ngang với thủ lĩnh của bọn họ, hơn nữa còn có mười tám vị đại tướng cao thủ giống như Lạc Tiến.
Hơn nữa ngũ đại Thiên Vương và điện chủ Trần Hùng được cả Thiên Vương điện tôn sùng như là một vị thần linh, rốt cuộc tổ chức này còn có bao nhiêu biến thái vậy?
"Đối thủ của thủ lĩnh chính là Lạc Tiến sao?"
Một thành viên trong đoàn lính đánh thuê của Bạo Phong quay sang nhìn một thành viên bên cạnh có chút lo lắng hỏi.
"Thủ lĩnh chắc chắn sẽ thắng. Mặc dù Lạc Tiến rất mạnh, nhưng anh ta tuyệt đối không phải đối thủ của thủ lĩnh."
Một thành viên khác của binh đoàn lính đánh thuê Bạo Phong đáp lại, mặc dù nói vậy nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút khẩn trương.
"Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy tình hình có chút không mấy khả quan, nếu như thủ lĩnh thua, chúng ta nên làm gì bây giờ, nhất định sẽ khó có thể rời khỏi đây đúng không? Không được, thủ lĩnh tuyệt đối không thể thua."
Sau khi người này nói xong liền giơ AK trong tay mình lên.
“Cậu định làm gì vậy?” Người nọ nhíu mày, vội vàng nắm lấy cổ tay đối phương.
Người nọ hít một hơi thật sâu nói: "Tuyệt đối không để thủ lĩnh thua được."
"Bỏ súng xuống, cậu điên rồi, nếu còn dám lộn xộn, tất cả chúng ta cũng sẽ xong đời đấy."
Những thành viên khác trong đoàn sát thủ Bạo Phong thực sự sợ hãi tới mức toát mồ hôi lạnh. Loại chuyện đánh lén sau lưng này, nhóm của bọn họ tuyệt đối không thể làm được, chuyện này quá đáng khinh, huống chi đây là một trong những vị đại tướng của Thiên Vương điện.
"Nhưng chỉ cần chúng ta giết Lạc Tiến, sau đó là Tô Quang Huy, sẽ không ai biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì."
Người nọ dường như đã rất quyết tâm, một lần nữa chĩa súng về phía Lạc Tiến.
Lúc này, trận chiến của Lạc Tiến và Bạo Phong đã kết thúc.
Con bài trong tay của Lạc Tiến đã nhắm ngay cổ họng của Bạo Phong, chỉ cần anh ta khẽ dùng lực vào quân bài trên tay nhất định sẽ cắt đứt yết hầu của đối phương.
Tuy nhiên, Lạc Tiến không giết Bạo Phong mà chỉ thản nhiên nói: "Anh thua rồi."
"Tôi sẵn sàng nhận thua."
Bạo Phong vứt con dao găm trên tay xuống: "Chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."
"Được."
Lạc Tiến thu quân bài trong tay về, nhưng ngay lúc anh ra thu bài lại, một viên đạn nhanh như con thoi đột nhiên đánh về phía bên này.
Lạc Tiến theo bản năng xoay người sang một bên, tránh được viên đạn này, trong khi đó, vài tên lính đánh thuê liền khống chế đồng đội vừa mới ra tay xuống đất.
"Con mẹ nó, chán sống rồi đúng không?"
Nghe thấy những lời này của đám lính đánh thuê, lông mày của Lạc Tiến không khỏi nhíu chặt lại.
Gân xanh trên trán Bạo Phong nháy mắt biến mất, anh ta nhặt con dao vừa mới ném xuống dưới đất đi về phía đám lính đánh thuê của mình.
"Cậu chính là đang cố ý muốn đưa tất cả chúng ta vào đường cụt đúng không?"
"Thủ lĩnh, tôi chỉ muốn..."
Xì xì.
Thành viên của binh đoàn lính đánh thuê Bạo Phong chưa nói một lời nào, con dao găm trên tay Bạo Phong đã xuyên qua cổ của đối phương, không có bất cứ dấu hiệu nào là sẽ thủ hạ lưu tình.
Anh ta thậm chí còn không rút lại con dao găm, quay lại nhìn Lạc Tiến nói: "Thực xin lỗi anh Lạc, là tôi quản giáo không nghiêm. Vừa rồi cảm ơn anh đã giữ lại cho tôi một mạng. Đại tướng của Thiên Vương điện quả nhiên danh bất hư truyền.”
"Cút đi."
Lạc Tiến không thèm nói chuyện với Bạo Phong, liền xua tay.
Bạo Phong không chần chừ nữa, anh ta cúi đầu chào Lạc Tiến, nói: "Nếu trong sau này có chuyện gì cần tới nhóm lính đánh thuê Bạo Phong của tôi, anh Lạc cứ việc phân phó."