Chuyện này đối với nhà họ Tô mà chắc chắn là chuyện lớn đến mức nghiêng trời lệch đất. Chủ nhân của nhà họ Tô đã bị ai đó giết chết, mà cách đây không lâu trước đó, cậu chủ của nhà họ Tô, Tô Văn Mãnh cũng đã chết rất thê thảm.
Chiếc xe của Tô Cẩn Lương chạy vào bên trong sân của nhà họ Tô, cô ta ngồi trong xe nhìn chính mình ở trong gương.
Lúc này, cô ta trông vô cùng bình tĩnh, thậm chí khóe miệng của Tô Cẩn Lương còn cong lên, lộ ra vẻ hưng phấn và cực kỳ đắc ý.
Nhưng cũng rất nhanh, hốc mắt của cô ta đã lập tức đỏ lên, đôi mắt ngấn lệ, đong đầy nước.
Chỉ trong chốc lát, trên người Tô Cẩn Lương tức thì xuất hiện một loại trạng thái vô cùng bi thương, dáng vẻ rất đau lòng.
Nếu người phụ nữ này mà đi làm diễn viên, thì chắc chắn cô ta sẽ đoạt được tượng vàng giải thưởng Oscar danh giá.
Cô ta mở cửa xe, đi thẳng một đường vào nhà chính của nhà họ Tô.
Giờ phút này, những người đứng đầu có liên quan đến nhà Tô đều có mặt đông đủ ở đây, khi mọi người nhìn thấy Tô Cẩn Lương bước vào, ai nấy đều bắt đầu mỗi người một câu an ủi.
“Cẩn Lương, sự việc đã đến nước này rồi, mong cháu nén bi thương, đừng quá đau lòng.”
“Là ai, là ai hả? Là ai đã giết chết cha tôi?”
Tô Cẩn Lương đảo quanh đôi mắt đỏ hồng, gắn từng chữ từng chữ một nói.
Người làm của nhà họ Tô tiến lên, trong lòng nơm nớp lo sợ trả lời: “Cô chủ, đêm nay ông chủ có mở tiệc chiêu đãi một vị khách tên là Trần Hùng, nhưng không biết rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì, nửa đường giữa ông chủ và Trần Hùng lại xảy ra xung đột. Sau đó có một đám sát thủ vọt vào nhà họ Tô, bọn họ đã giết chết ông chủ.”
“Cha ơi.”
Tô Cẩn Lương đột nhiên òa một tiếng khóc lên, sau đó cô ta lao thẳng đến chỗ thi thể của của Tô Văn Hùng, cả người quỳ rạp bên người Tô Văn Hùng.
“Cha ơi, cha tỉnh lại đi mà. Tên Trần Hùng kia thật độc ác, vì sao anh ta lại đối xử với cha như vậy? Con nhất định phải trả thù thay cho cha.”
Tô Cẩn Lương càng lúc càng khóc to hơn, khóc đến ruột gan quặn thắt, thậm chí ngay cả những người đứng bên ngoài khi nhìn thấy cảnh tưởng như vậy cũng bị cảm xúc của cô ta tác động.
“Đúng vậy, nhất định phải báo thú cho ông chủ. Tên Trần Hùng kia thật sự rất là ngông cuồng, vậy mà dám xuống tay với gia chủ của nhà họ Tô.”
“Đúng, nhất định phải giết chết Trần Hùng.”
Ngay lúc này, có người bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu hai đâu rồi, sao bây giờ còn chưa thấy nó trở về? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy thì phải có người về mà lo liệu chứ. Bây giờ nhà họ Tô đang lâm vào tình thế nguy nan hết sức, cũng chỉ có hậu hai trở về sắp xếp thì mọi chuyện mới ổn thỏa được.”
Cậu hai trong miệng người này hiển nhiên là nói đến Tô Quang Huy.
Mặc dù mấy năm nay dường như Tô Quang Huy đã không còn quản lý, lo liệu chuyện của nhà họ Tô nữa, nhưng uy tín của ông ta trong nhà họ Tô vẫn phải có.
Hơn nữa lúc còn ở nhà họ Tô, cũng có không ít người đi theo Tô Quang Huy.
Lúc này, những người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán, nghị luận. Hiện giờ nhà họ Tô xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao Tô Quang Huy vẫn chưa xuất hiện?
“Tô Quang Huy.”
Mà Tô Cẩn Lương đang ghé đầu vào cơ thể của Tô Văn Hùng khóc không thành tiếng, giờ đây trong mắt cô ta mờ nhạt hiện lên sự âm trầm, độc ác.
Nếu tính toán thời gian một chút thì có lẽ lúc này đám người Bạo Phong bọn họ hẳn là đã giết chết Tô Quang Huy rồi. Nhưng vì sao phía bên kia lại không có báo tin tức gì hết?
Trong vô thức đôi mắt của Tô Cẩn Lương lóe lên một tia lạnh lùng, trong lòng cũng lạnh đi không ít, có chút không tin nổi.
Nhưng binh đoán lính đánh thuê của Bạo Phong là binh đoàn lính đánh thuê hàng đầu thế giới, Tô Cẩn Lương chi hơn ba mươi tỷ để thuê Bạo Phong bọn họ ra tay, điều đó đồng nghĩ với việc sẽ không có khả năng xảy ra vấn đề gì đó.
Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên bước nhanh về phía phòng khách đông người bên này.
Người này tên là Trình Vô Ân, là thuộc hạ thân tín của Tô Quang Huy, đi theo Tô Quang Huy cũng hơn mười mấy năm rồi.