Mưa rơi tí tách, Từ Vân ngồi ở trên chiếc thuyền nhỏ kia cầm cần câu trong tay, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bong bóng cá ở trong nước, tựa như một pho tượng điêu khắc vậy.
Ở bốn phía, đã có những chiếc ca nô và thuyền đang lái liên tục về phía hòn đảo bên này, tiếng động cơ gầm rú thật lớn vang vọng khắp không trung, cuộn sóng nhấp nho ở hai bên lại khuấy động mặt hồ này liên tục không ngừng.
Thế mà Từ Vân vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, dường như ông ta căn bản không đặt những người này vào trong mắt vậy.
Trên thực tế đúng là như thế, thứ Từ Vân coi trọng là sự thanh tịnh, chính nội tâm của ông ta cũng thanh tịnh, tất cả mọi thứ ở bên ngoài đều sẽ bị ông ta tự động ngăn lại không để ý tới.
Hoặc là nói, trong mắt của Từ Vân bây giờ chỉ có một người, đó chính là Trần Hùng.
Bờ biển ven hồ Hổ Quyển cũng có một chiếc thuyền ca nô lái về bên phía hòn đảo bên này.
Trần Hùng và Viễn Trọng Chi ngồi trên ca nô, vẻ mặt của hai người thoạt nhìn đều cực kỳ lạnh nhạt, tựa như đây không phải là đến để đánh nhau, mà là đến du lịch vậy.
"Chú cảm thấy cháu hẳn là nên gọi cả người của Hang Sói tới, như vậy sẽ càng nắm chắc hơn." Viễn Trọng Chi ở bên cạnh nói.
"Không cần thiết." Trần Hùng trả lời.
"Tên Từ Vân kia không phải là kẻ đầu đường xó chợ, cho dù cháu có thể đánh bại được ông ta, nhưng lỡ đâu bản thân cháu cũng bị thương, đến lúc đó gặp phải phiền phức thì làm sao?"
Sự lo lắng của Viễn Trọng Chi không phải là không có căn cứ.
Trận chiến hôm nay chắc chắn Tô Cẩn Lương muốn tính mạng của Trần Hùng, Từ Vân không sát sinh, nhưng như vậy không có nghĩa là Trần Hùng sẽ không chết.
Một khi Từ Vân đánh Trần Hùng bị thương nặng, đến lúc đó chắc chắn Tô Cẩn Lương sẽ nhân cơ hội này mà xử lý Trần Hùng trước, cho nên trong những người ở trên đảo bây giờ, khẳng định Tô Cẩn Lương đã mai phục không ít cao thủ lẫn lộn trong đó.
"Từ Vân không làm cháu bị thương được đâu."
Trần Hùng nói với vẻ cực kỳ tự tin: "Sau hôm nay, nhà họ Tô ở Tô Hàng sẽ biến thành sản nghiệp của Thiên Vương điện cháu."
Trần Hùng cũng không nói thêm gì nữa, lúc này ánh mắt của anh đã tập trung về phía Từ Vân ở bên kia rồi.
Mà lúc này, đám người của Tô Cẩn Lương đã rời thuyền lên bờ rồi.
"Đều đã sắp xếp xong hết chưa?"
Mới lên bờ, Tô Cẩn Lương lập tức hỏi Tô Thiên Du và Tô Hiểu Tư ở bên cạnh.
Từ sau chuyện của Tô Huyền Minh, Tô Thiên Du và Tô Hiểu Tư thật sự đã bị thủ đoạn của Tô Cẩn Lương dọa cho khiếp đảm.
Cho nên hiện giờ bọn họ vẫn luôn đứng về phía Tô Cẩn Lương, trở thành hai con chó của cô ta.
"Yên tâm đi cô chủ, chúng tôi đều đã sắp xếp xong hết mọi thứ rồi. Bên trong đám người này, chúng tôi đã điều đến ba mươi người cực kỳ tinh nhuệ, một khi đại sư Từ Vân đánh bại Trần Hùng, chúng tôi sẽ giải quyết Trần Hùng ngay tức thì."
"Cô chủ?" Tô Cẩn Lương quay đầu nhìn về phía Tô Thiên Du ở bên cạnh, trên mặt cô ta có sự lạnh lẽo không nói nên lời.
Tô Hàng Long hoảng sợ, vội vàng sửa lời: "Gia chủ."
"Ha ha ha."
Tô Cẩn Lương không kiêng nể gì mà nở nụ cười: "Một lát nữa, nhất định phải nghiền nát cái tên Trần Hùng kia thành tro."
Cùng lúc đó, một đoàn phe Khuất Tử ở Tô Hàng cũng đi tới, giờ khắc này Tô Cẩn Lương thật sự là cực kỳ nở mày nở mặt, hễ là nơi mà cô ta đặt chân đến, đám người đằng trước đều sẽ tự động nhường ra một đường cho cô ta.
Lúc này, cô ta không chỉ đại biểu cho cả nhà họ Tô, đồng thời phe Khuất Tử ở Tô Hàng này cũng xem cô ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Người có quyền thế như vậy ở trên khắp cả Tô Hàng, sợ là cũng chỉ có tập đoàn Ngọc Tề là có thể so được với cô ta mà thôi.
Bên kia, ca nô của đám người Trần Hùng cũng đã tới bờ, bên cạnh còn có ca nô của Ngô Trung Kiên và Ngụy Tuấn cũng lái tới.
Ngoại từ Ngô Trung Kiên và Ngụy Tuấn ra, Viễn Quân Dao cũng đến, lần này con nhóc này cứ nhất quyết muốn đến Tô Hàng, ngay từ đầu Viễn Trọng Chi đã cự tuyệt mạnh mẽ, dù sao lần này bọn họ đến Tô Hàng không phải đến chơi, con nhóc cô tới đây tham gia náo nhiệt làm cái gì chứ.
Nhưng sau đó Viễn Trọng Chi cũng không làm gì được Viễn Quân Dao cả, cho nên chỉ có thể để cho cô ta đi cùng đến đây.
"Anh Trần Hùng, em ủng hộ anh."