Dưới sự bối rối, Từ Vân vươn bàn tay ra, bao lấy nắm tay của Trần Hùng
Ông ta đây là muốn giở món trò cũ, lấy nhu thắng cương, đánh vỡ sức mạnh trên nắm tay của Trần Hùng.
Ngay từ đầu sức mạnh trên tay của Trần Hùng quả thật là bị Từ Vân làm cho tan tác, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, Trần Hùng cũng tiếp tục đẩy nắm tay về phía trước.
Trong nháy mắt này, Từ Vân chỉ cảm thấy có một luồng điện tiến vào từ trong bàn tay của ông ta, từ cánh tay của ông ta mà đi một đường truyền đến bả vai, ngay sau đó là một trận đau nhức đánh úp lại.
"Xoẹt xoẹt."
A…
Từ Vân không nhịn được mà phát ra một tiếng hét thảm, nháy mắt sau đó, xương cốt trên cánh tay của Từ Vân đều bị Trần Hùng làm cho vỡ nát.
Ông ta còn chưa phản ứng lại thì Trần Hùng đã nắm lấy một bàn tay khác của ông ta.
"Thật ra thì ông cũng không tồi đâu, có thể làm cho tôi dùng năm phần sức mạnh."
"Năm phần sức mạnh."
Trong nháy mắt này, Từ Vân có chút mờ mịt, ý là vừa rồi Trần Hùng đánh với ông ta, chỉ dùng năm phần sức thôi sao?
"Cậu, rốt cuộc cậu là ai?"
Dưới sự bối rối, Từ Vân theo bản năng mà hỏi ra vấn đề này.
"Trần Hùng."
Trần Hùng thản nhiên trả lời: "Một người đàn ông sắp nắm giữ cả phía Nam này."
Dứt lời, Trần Hùng lại dùng sức, bên trong một cánh tay này của Từ Vân cũng truyền đến một hồi răng rắc răng rắc.
Chỉ có điều, Trần Hùng cũng không xuống tay quá ác, anh chỉ là đánh lệch vị trí xương cốt trên cánh tay của ông ta mà thôi, có lẽ là nghĩ đến sức ảnh hưởng của Từ Vân ở Tô Hàng, hoặc có lẽ đối phương là một cao tăng, cho nên Trần Hùng cũng không định giết chết ông ta.
Trong trận chiến vừa rồi Trần Hùng cũng có thể cảm nhận được, Từ Vân cũng không có ý định ra tay giết chết anh.
"Ông thua rồi, cho nên chuyện của nhà họ Tô, ông không thể xen vào nữa."
"Nếu không, tôi sẽ diệt cả chùa Kim Lôi của ông."
Vừa dứt lời, Trần Hùng liên tục đánh vài quyền lên trên người Từ Vân, từng quyền đánh lên trên da thịt, đánh đến mức Từ Vân không có đánh trả.
Trong nháy mắt này, dường như cả một hòn đảo này đều trở nên yên lặng hết, chỉ nghe thấy tiếng của từng trận từng trận gió lạnh truyền đến từ xung quanh kia thôi.
"Đây, là chuyện gì xảy ra vậy?"
Rất nhiều người đều trừng lớn hai mắt, vẻ mặt của họ đều khó có thể tin được mà nhìn về bên này.
Từ Vân vừa rồi vẫn luôn đè đánh Trần Hùng lại đột nhiên bị phản chế, tình huống nghịch chuyển quá nhanh, thế cho nên rấy nhiều người vẫn chưa kịp phản ứng lại được.
Mà lúc này, Mông Diệc và Tả Khâu đã lên thuyền rồi.
Mông Diệc nhìn thấy cảnh tượng ở bên kia, anh ta cũng vô cùng kinh ngạc: "Anh Tả Khâu, đúng là bị anh nói trúng rồi, làm sao anh nhìn ra được vậy?"
Tả Khâu cười, ông ta nói: "Mông Diệc, tuy cậu lợi hại hơn so với tôi, nhưng cậu là một người lỗ mãng, không được cẩn thận như tôi."
"Ngay từ đầu vì sao cái tên Trần Hùng lại phải che dấu thực lực?"
Tả Khâu trả lời: "Ai mà biết được, có lẽ, anh ta không muốn quá nổi trội chắc, hoặc có lẽ là anh ta muốn chừa cho Từ Vân một chút mặt mũi, cũng rất có thể, anh ta muốn giả heo ăn thịt hổ. Tóm lại thì Mông Diệc, đây chính là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, tiếp theo đây ngàn vạn lần không thể lơ là được đâu."
Nói xong, Tả Khâu phân phó lái thuyền, ca nô phủi ra một làn sóng nước, lấy tốc độ cực nhanh mà lái về phía bờ sông ở bên kia.
Đồng thời, ở phía trên mặt hồ này, còn có một con thuyền khác đang trôi lơ lửng.
Trên thuyền có một đám đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng trên đó, cầm đầu chính là Mã Dương.