Bầu trời vẫn còn mưa dầm rả rích như cũ, chiếc thuyền ca nô kia lại trôi một mình lẻ loi trên Thái Hồ, động cơ của thuyền máy đã tắt, trôi theo dòng chảy như những cánh bèo trôi.
Ở trên thuyền, Thích Trùng vẫn luôn ôm lấy thi thể của Tô Cẩn Lương, cứ thế phiêu bạt theo chiếc thuyền ca nô này, không ai biết anh ta sẽ đi đến đâu.
Tô Cẩn Lương có thể được coi là người tàn nhẫn nhất trong đám người thuộc thế hệ trẻ ở Tô Hàng, người phụ nữ này có thể điên cuồng làm tất cả mọi việc, không từ bất kỳ thủ đoạn nào chỉ để tranh giành danh lợi.
Mà Thích Trùng thì lại có một trái tim đơn thuần, một lòng hướng về Phật Tổ, thật sự rất khó để tưởng tượng tại sao hai con người này lại có thể chung sống ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy.
Vẫn câu nói đó, dù là Phật hay là ma, thực ra chỉ cách nhau bởi ranh giới ở giữa, Thích Trùng là Phật, còn Tô Cẩn Lương là ma, thay một góc độ khác để nhìn thì bọn họ tiếp giáp với nhau.
Bây giờ Tô Cẩn Lương đã chết rồi, cuối cùng Thích Trùng có thể trở thành Phật hay không, ngay cả Trần Hùng cũng không biết rõ nữa.
Cuộc đời con người chỉ có một lần, một khi đã nằm xuống rồi, mọi chuyện trong thế giới phàm trần sẽ trở thành mây khói của quá khứ.
Cuộc đời con người có sống có chết, hoặc là nhẹ tựa lông hồng, hoặc là nặng như Thái Sơn, có người sau khi chết được lưu danh muôn đời, dù ngàn năm trôi qua vẫn được người đời ghi nhớ như cũ.
Mà cũng có người để lại tiếng xấu muôn đời, dù đã chết được ngàn năm nhưng vẫn bị người khác mắng chửi như cũ.
Tô Cẩn Lương cũng không tính là gì cả, nhưng sau khi cô ta chết, trên đời này sẽ có một hòa thượng vẫn luôn quan tâm cô ta như vậy, thậm chí người hòa thượng này sẽ vì cái chết của cô ta mà thay đổi cả cuộc đời của anh ta.
Vào lúc này, ở một đoạn khác của Hổ Quyển, chiếc thuyền mà Từ Vân đang ngồi kia vẫn đang trôi về hướng chùa Kim Lôi.
Trên thuyền, khuôn mặt của Từ Vân tái nhợt, ông ta ngồi trên mũi thuyền, sắc mặt ảm đạm.
Ông ta ảm đạm, không phải bởi vì chuyện ông ta thua Trần Hùng, người xuất gia đã coi nhẹ chuyện danh lợi từ lâu, ông ta tài nghệ không bằng người ta, thua chính là thua.
Ông ta ảm đạm bởi vì ông ta biết rằng có thể không lâu nữa, sẽ có một ác ma được sinh ra, đến lúc đó trên thế giới này sẽ có biết bao nhiêu người bị tên ác ma này tàn sát.
Trên đời này có quá nhiều người có bóng ma trong lòng, Từ Vân không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt hết được, nhưng tên ác ma này lại là đồ đệ của chính ông ta.
“Sư phụ, tại sao vừa rồi chúng ta không mang theo sư đệ đi?”
Bên cạnh ông ta, một hòa thượng khoảng ba mươi tuổi hỏi, anh ta cảm thấy rất khó hiểu, tại sao Từ Vân lại bỏ đi mà không dẫn theo Thích Trùng.
“Không thể mang đi được.”
Từ Vân thở dài một tiếng: “Sư đệ của con vốn ở hai thái cực, một lòng hướng về phía Phật thì nó sẽ có thể thành Phật, nhưng bây giờ Đạo trong lòng nó đã hỗn loạn rồi.”
“Cái người tên Trần Hùng kia sẽ làm gì với Tô Cẩn Lương?”
“Tô Cẩn Lương sẽ chết, nhà họ Tô cũng sẽ bị lật đổ.”
Từ Vân nói: “Nhưng đây cũng là con đường không thể tránh khỏi, phải đi từ thịnh vượng đến suy tàn của một gia tộc.”
“Chuyện này chùa Kim Lôi chúng ta không thể quản được, huống chi không bao lâu nữa, chúng ta còn phải bận rộn nhiều việc vì chuyện kia.”
Nói đến đây, Từ Vân đưa tay lên vẩy vẩy, không biết từ khi nào trong lòng bàn tay của ông ta đã xuất hiện một ít thức ăn cho cá, nhưng đều bị ông ta ném hết vào trong hồ: “Cứ tùy nó đi.”
Mấy ngày sau đó, tin tức về chuyện Từ Vân bị đánh bại bởi Trần Hùng ở Hổ Quyển giống như một trận cuồng phong quét qua toàn bộ Tô Hàng.
Từ Vân chính là một cao tăng nổi tiếng đã lâu ở mảnh đất Tô Hàng này, không ai có thể ngờ được thế mà ông ta lại bại trận trong tay một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.
Rất nhiều người đều đang bàn luận rốt cuộc Trần Hùng này có lai lịch như thế nào, tại sao anh lại mạnh như vậy.
Nhưng mặc dù danh tiếng của Trần Hùng đã nổi tiếng khắp mảnh đất Tô Hàng nhưng hầu hết mọi người chỉ mới nghe qua cái tên này, chứ chưa thực sự nhìn thấy dáng vẻ chân chính của Trần Hùng.