Trần Hùng có chút ngạc nhiên, người của Lục Phiến Môn luôn cao cao tại thượng, hơn nữa Mã Dương này còn có vị trí không thấp trong Lục Phiến Môn, không biết có phải do hôm nay anh ta uống nhầm thuốc gì mà lại đột nhiên đối xử với mình khách khí như vậy?
Tuy nhiên Trần Hùng không hề biết, người của Lục Phiến Môn luôn ngông cuồng ngạo mạn, trước giờ chỉ phục người mạnh.
Lúc trước Thanh Long coi trọng Trần Hùng, đó là điều khiến Mã Dương không thích Trần Hùng, bởi vì Mã Dương đánh giá người khác qua vẻ bề ngoại, cho rằng Trần Hùng là người không làm được chuyện lớn, không xứng với sự coi trọng của đại ca mình.
Cho nên ngay từ đầu, Mã Dương đã khinh thường Trần Hùng.
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy trận chiến của Trần Hùng và Từ Vân trên Hổ Quyển, Mã Dương mới coi như thật sự nhận thức được sức mạnh của Trần Hùng.
Trần Hùng, quả thật có bản lĩnh khiến đại ca mình coi trọng.
Cho nên, sau ngày hôm đó, thái độ của Mã Dương đối với Trần Hùng hoàn toàn thay đổi, Trần Hùng là người mạnh, cho nên Mã Dương phục anh.
Điểm này, ngược lại rất giống với tổ chức Hang Sói, mỗi một người của tổ chức Hang Sói đều rất ngông cuồng ngạo mạn, chỉ phục người mạnh.
Mặc dù bây giờ thái độ của Mã Dương đối với Trần Hùng thay đổi rồi, nhưng Trần Hùng vẫn không biết nên đối xử với Mã Dương thế nào. Thân là điện chủ Thiên Vương điện, phong độ chèn ép này vẫn cần phải có, không thể lúc trước anh lạnh nhạt với tôi, bây giờ đột nhiên cười với tôi, tôi cũng nhất định phải cười lại với anh sao?
“Đại ca cậu không ở đây, tạm biệt.”
Trần Hùng không hề định ở lại đây lâu, quay người rời đi.
Nhưng Mã Dương lại vội vàng tiến lên ngăn anh lại, nói: “Anh Trần Hùng, xin dừng bước, đại ca Thanh Long vẫn còn có chuyện quan trọng phải làm, cho nên anh ấy có thứ muốn để tôi chuyển cho anh.”
“Lấy ra đây.” Trần Hùng giơ tay ra.
Mã Dương lấy từ trong túi ra một tờ giấy bạc, đặt vào trong tay Trần Hùng: “Đây là đồ mà đại ca tôi bảo tôi chuyển cho anh, nói bên trên, có thứ mà anh muốn.”
“Một tờ giấy, anh ta thật sự chèn ép mà.”
Trần Hùng có chút cạn lời, lập tức mở tờ giấy ra.
Chỉ thấy bên trên có sáu chữ rồng bay phượng múa: “Nhật Bản, người thắng làm vua.”
“Đây là gì?”
Trần Hùng một mặt ngơ ngác nhìn Mã Dương: “Đại ca của cậu là thầy dạy tiếng Vạn Hoa sao? Còn chơi trò viết chữ này với tôi, anh ta muốn làm cái gì vậy?”
Mã Dương trả lời: “Anh Trần Hùng, đại ca bảo tôi nói với anh, tiếp theo mọi hành động của các người ở phía nam, chỉ cần không ảnh hưởng đến cư dân ở phía nam, Lục Phiến Môn tôi đều có thể gánh cho các người.”
“Nhưng, bàn cờ phía nam này không chỉ có một mình anh chơi, hi vọng mọi người có thể tuân thủ quy tắc.”
Trần Hùng cảm thấy trong lời nói của Mã Dương có ý gì đó, nói: “Không phải chỉ một mình tôi chơi là ý gì?”
“Ha ha, anh Trần Hùng là người thông minh, nhất định sẽ hiểu. Về phần sáu chữ trên tờ giấu, đại ca nói anh cũng có thể đoán ra được một chút, nếu bây giờ anh không hiểu, đợi sau khi bình định phía nam, anh sẽ từ từ hiểu.”
Nói xong những lời này, Mã Dương chắp tay với Trần Hùng, chủ động chào tạm biệt.
Trần Hùng siết tờ giấy trong tay, im lặng một lúc lâu.
Một lúc sau, trong ánh mắt anh đột nhiên lóe lên ánh sáng: “Người chơi cờ không chỉ có một mình mình, chẳng lẽ ở phía nam này còn có những người khác, cũng muốn thống nhất toàn bộ phía nam sao?”
Trần Hùng không thể không liên kết suy đoán này với tập đoàn Ngọc Tề.
Thông qua miệng Tô Quang Huy, Trần Hùng biết trong đoạn thời gian này của tập đoàn Ngọc Tề hành động rất kỳ lạ.
Trần Hùng đang chuẩn bị ván cờ lớn ở phía nam, có lẽ tập đoàn Ngọc Tề giống như Trần Hùng, cũng muốn đánh ván cờ phía nam này.
Bây giờ ở phía nam có nhiều hào môn hạng nhất như vậy, nhưng vẫn chưa có ai có thể thật sự đứng đầu, trở thành hạng nhất như nhà họ Trần ở phía Bắc.
Nhưng không hề có nghĩa là không nghĩ tới, e rằng có rất nhiều hào môn hàng đầu, đã vì trận cờ lần này mà chuẩn bị rất nhiều năm rồi.