Trở về nhà, Lâm Ngọc Ngân đã chuẩn bị xong cơm nước rồi.
Đoạn thời gian này bởi vì chuyện bên Ngọc Thanh, Lâm Ngọc Ngân vẫn luôn rất bận, nhưng giữa cô và Trần Hùng vẫn luôn có sự hiểu ngầm, nên ai về nhà trước thì người đó nấu cơm, người còn lại sau khi về nhà, luôn có thể ăn được bữa cơm nóng hổi.
Trong cuộc sống cần tính nghi thức, cho dù là ở đâu, đều cần có sự ấm áp của gia đình.
Trần Hùng rửa tay, ngồi xuống ăn cơm với Lâm Ngọc Ngân.
Lâm Ngọc Ngân gắp một cái đùi gà kho vào trong bát Trần Hùng, nói: “Ngày mai thương hội phía nam sẽ chính thức thành lập, đến lúc đó sẽ có một bữa tiệc từ thiện, anh có muốn đi cùng em không?”
“Lúc nào?” Trần Hùng hỏi.
“Tối mai.” Lâm Ngọc Ngân trả lời.
“Được.”
Trần Hùng sảng khoái đồng ý, dù sao anh cũng không có chuyện gì phải làm, qua đó xem thử cũng tốt,
Sau khi ăn xong, Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng đều làm xong công việc, hai người ôm nhau chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên ngay khi Trần Hùng đang mơ màng sắp ngủ, điện thoại của anh lại vang lên.
Trần Hùng có chút tức giận, khi ngủ mà bị người khác làm phiền quả thật là một chuyện vô cùng ảo não.
Anh cầm điện thoại, phát hiện là Viễn Trọng Chi gọi đến.
“Chú Viễn, tối vậy rồi có chuyện gì vậy?” Trần Hùng nghi hoặc hỏi.
Viễn Trọng Chi trả lời: “Trần Hùng, giúp chú một việc.”
“Hửm?”
Trần Hùng có chút hoang mang, có chuyện gì không thể nói vào ban ngày sao, tại sao đột nhiên nửa đêm lại gọi điện đến muốn Trần Hùng giúp đỡ?
Chuyện này quả thật khiến người khác có chút sửng sốt.
“Xảy ra chuyện gì sao, chú Viễn?”
Viễn Trọng Chi nói: “Cũng không có việc gì lớn, chính là bên phía Ngụy Tuấn, chú luôn cảm thấy có chút không đúng.”
“Chuyện gì?”
Viễn Trọng Chi trả lời: “Bọn chú qua Tô Hàng cũng được mấy ngày rồi, bắt đầu từ tối ngày thứ hai bọn chú đến đây, mỗi ngày nửa đêm, Ngụy Tuấn đều sẽ ra ngoài, sau đó cho đến sáng sớm mới trở về. Lúc trước chú hỏi ông ta đi làm gì, nhưng ông ta đều không nói.”
“Chú và Ngụy Tuấn là anh em mấy chục năm rồi, ông ấy chưa có chuyện gì giấu chủ như bây giờ, chú luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an.”
Trần Hùng đột nhiên nhớ đến một chuyện, chính là chiều nay khi nhìn thấy Ngụy Tuấn luyện đao, anh cũng có cảm giác Ngụy Tuấn có chút không đúng.
Nhưng rốt cuộc không đúng ở đâu thì Trần Hùng không thể nói được.
“Chú Viễn, chú có cử người đi theo chú ấy không?”
“Chú cử Đao Kiệt đi theo, nhưng vừa ra ngoài cửa thì mất dấu. Ngụy Tuấn giống như không muốn để người khác đi theo, có rất ít người có thể theo được ông ấy.”
“Có lẽ Ngô Trung Kiên có thể.” Trần Hùng thuận miệng nói ra, sau đó rất nhanh đã phủ định anh chàng này, loại thẳng nam như anh ta không thích hợp âm thầm theo dõi.
“Bây giờ chú ấy đã ra ngoài chưa?” Trần Hùng hỏi.
Viễn Trọng Chi trả lời: “Chưa, có điều sắp rồi. Chiều nay chú muốn nói chuyện này với cháu, nhưng cảm thấy không cần thiết, nhưng tối nay chú thấy ông ấy không thích hợp, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên chú cảm thấy chúng ta phải làm rõ xem rốt cuộc ông ấy đi làm cái gì.”
“Hơn nữa chú mơ hồ có một loại cảm giác, lần này Ngụy Tuấn gấp gáp theo chú đến Tô Hàng, không chỉ bởi vì cuộc chiến của cháu và Từ Vân, còn nhiều hơn chính là chuyện hơn mười năm trước, ông ấy cần làm xong.”
“Được, giao cho cháu xử lý.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hùng đơn giản nói rõ tình hình với Lâm Ngọc Ngân, sau đó ra ngoài.