Nếu như đã theo đến nơi này rồi thì chắc chắn Trần Hùng phải tìm hiểu cho rõ thực hư như thế nào.
Nhưng nơi này lại rất lớn, chân trước Ngụy Tuấn vừa mới bước vào trong thì chân sau Trần Hùng đã đi theo vào nhưng sau khi đi vào thì Trần Hùng đã không còn thấy bóng dáng của Ngụy Tuấn đâu nữa.
“Chạy đi đâu mất rồi?”
Nhìn xem ba tầng lầu ở xung quanh có nhiều gian phòng đến như vậy khiến cho Trần Hùng có chút mờ mịt. Nếu như tìm từng phòng một thì đến bao giờ anh mới có thể tìm được Ngụy Tuấn chứ?
Huống chi còn không biết những người ở trong mỗi phòng này đang làm chuyện gì nữa, Trần Hùng cứ tự nhiên mà đẩy cửa vào như vậy không phải sẽ bị người ta đánh hay sao.
Ngay vào lúc Trần Hùng đang không biết nên làm sao bây giờ thì đột nhiên có một giọng nói vang lên ở bên lỗ tai của Trần Hùng.
“Anh đẹp trai, lần đầu tiên đến đây sao? Nhìn dáng vẻ căng thẳng này của anh không phải là đang thẹn thùng đó chứ?”
Trần Hùng xoay người lại thì lập tức nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi mặc bộ váy mỏng cổ điển đang làm điệu làm bộ với mình, đôi mắt quyến rũ kia thì càng đang không ngừng phóng điện với Trần Hùng.
“Tôi đến đây để tìm người.” Trần Hùng thành thật trả lời.
“Ha ha, đương nhiên là tôi biết anh đến đây để tìm người rồi.”
Người đẹp vừa nói vừa vươn tay chạm vào lồng ngực của Trần Hùng: “Tôi tên là Liễu Nguyệt, có phải anh đến đây tìm tôi không?”
“Tránh qua một bên.”
Trần Hùng đẩy cái tay này của Liễu Nguyệt ra, quả thật dáng vẻ của đối phương rất xinh đẹp, rất gợi cảm nhưng Trần Hùng không nổi lên được chút hứng thú nào với cô ta cả, trong mắt của anh chỉ có bà xã của mình mà thôi.
Liễu Nguyệt có chút tức giận nói: “Anh đúng là kỳ quái, đến thanh lâu Tân Nguyệt của chúng tôi mà không tìm vui thì đến đây để đọc sách hay sao? Cũng kỳ quái giống như cái ông chú kỳ lạ kia.”
“Ông chú kỳ lạ?”
Dường như Trần Hùng đột nhiên cảm giác được cái gì đó nên vội vàng hỏi: “Ông chú kỳ lạ trong miệng của cô là ai?”
“Làm sao tôi biết là ai chứ, tôi cũng không biết tên của ông ta.”
Liễu Nguyệt giơ ngón giữa về phía Trần Hùng rồi quay người chuẩn bị rời đi, nhưng Trần Hùng lại tiến lên ngăn cô ta lại.
“Anh làm gì vậy? Đã nói không chính là không, nếu như anh đã chướng mắt cô đây thì còn cản tôi lại làm cái gì?”
“Dẫn tôi đi tìm ông chú kỳ lạ kia trong miệng cô đi.” Trần Hùng nói.
“Cô đây rất bận rộn đó, dựa vào cái gì mà phải dẫn anh…”
Nhưng câu nói này của Liễu Nguyệt còn chưa nói hết thì đã thấy trong tay của Trần Hùng có thêm một cọc tiền mặt đỏ rực, trong giây lát này Liễu Nguyệt trợn cả mắt lên.
Cô ta cầm lấy tiền trong tay của Trần Hùng: “Anh đẹp trai, bây giờ tôi dẫn anh đi liền.”
Liễu Nguyệt lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình, cái gọi là có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ có lẽ chính là đạo lý này.
Sau đó, Liễu Nguyệt trực tiếp dẫn Trần Hùng đi lên trên lầu ba, trên đường đi, Liễu Nguyệt rất nhiệt tình giúp Trần Hùng nắm rõ được tình hình: “Anh đẹp trai, anh có quen biết với ông chú kỳ lạ kia sao?”
“Vì sao cô lại gọi ông ấy là ông chú kỳ lạ?” Trần Hùng hỏi.
Liễu Nguyệt trả lời: “Bởi vì ông ta cũng kỳ quái giống như anh vậy. Ông ấy đã đến Thanh lâu Tân Nguyệt của chúng tôi liên tục nhiều ngày rồi nhưng không phải là đến đây chơi mà chỉ ngồi một mình trong căn phòng kia uống một ly trà cho đến bình minh.”
“Ông chú kỳ lạ này khiến cho tôi có cảm giác giống như nội dung của mấy bộ phim trên TVb vậy, tú tài vào kinh đi thi rồi gặp được hồng nhan ở chỗ này, sau đó thì không học không làm gì nữa, ha ha.”
Nhắc đến thì chuyện này quả thật có chút giống, Trần Hùng hỏi: “Vậy ở chỗ này của các cô có ai tiếp đãi ông ấy không?”
Liễu Nguyệt trả lời: “Lúc đầu chúng tôi cũng có đến tìm ông chú kia, nhưng đều bị ông ta đuổi đi hết, cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa. Nhìn ông chú này từ xa thì không sao cả nhưng đi vào thì sẽ khiến cho trong lòng của người ta cảm thấy run rẩy.”
“Vậy căn phòng mà ông ấy đang ở trước kia là của ai?”