Trần Hùng trả lời một cách hời hợt: “Trần Hùng.”
“Mày chính là Trần Hùng?”
Đồng tử của Tôn Ngọc Vinh hơi co rút lại, đáng lẽ anh ta phải đoán ra từ lâu, người có thể ngồi bên cạnh tổng giám đốc của tập đoàn Ngọc Thanh, lại còn sở hữu thực lực mạnh mẽ như vậy, chắc chắn chính là Trần Hùng.
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân vốn là vợ chồng.
Xung quanh náo động hẳn lên, rất nhiều người đều không ngờ Trần Hùng, người trước đó đã khiến liên minh thương mại phía Nam tan rã, loại bỏ nhà họ Thẩm, mấy ngày trước còn đánh bại đại sư Từ Vân ở Hổ Quyển lại có thể trẻ tuổi đến như vậy.
Chẳng trách anh dám khiêu chiến với tổng giám đốc của tập đoàn Ngọc Tề.
Người tàn nhẫn như vậy, lẽ nào lại có thể thật sự coi trọng Tôn Ngọc Vinh hay sao.
Sắc mặt của Tôn Ngọc Vinh rất khó coi, anh ta không thể nào ngờ được bản thân lại có thể gặp được Trần Hùng ở buổi đấu giá này.
Trước đó, Tôn Tề Thiên đã lặp đi lặp lại mệnh lệnh, trước khi chuyện đó hoàn thành, nhất định không thể để xảy ra xung đột với đám người Trần Hùng.
Nhưng với tính cách ngông cuồng hiếu chiến của Tôn Ngọc Vinh, anh ta không thể nào nhịn được.
“Thì ra mày chính là Trần Hùng, ông đây đang muốn tìm mày đây, hôm nay đã gặp được, vậy thì...”
Nhưng Tôn Ngọc Vinh còn chưa kịp nói xong, Uông Trình còn đang nằm trên mặt đất vội vàng nhịn đau đứng lên nói: “Tôn... Tổng giám đốc Tôn, anh đừng hấp tấp, chủ tịch đã hạ lệnh rồi.”
“Mẹ kiếp.”
Tôn Ngọc Vinh chửi một tiếng, sau đó nhìn Trần Hùng một cách nhìn hằn học, sau đó vô cùng giận dữ rời khỏi phòng đấu giá.
Xung quanh lại ồn ào hẳn lên, Tôn Ngọc Vinh này đã bị mất mặt trong tay của Trần Hùng, làm sao anh ta có thể bỏ đi như thế này được?
Dựa theo tính cách của anh ta, chắc chắn anh ta phải gọi cao thủ đến đánh với Trần Hùng một trận mới đúng, dù sao ở mảnh đất Tô Hàng này, chưa bao giờ nhìn thấy vị Tôn Ngọc Vinh này nén giận như vậy.
Cho dù Trần Hùng có nổi tiếng ở khắp đất Tô Hàng, nhưng tập đoàn Ngọc Tề cũng không cần thiết phải để anh vào mắt.
Quả thực Trần Hùng rất lợi hại, có thể đánh bại Từ Vân, nhưng ba con át chủ bài lớn của tập đoàn Ngọc Tề cũng không phải là dạng ăn chay. Ủng hộ chính chủ vào ngay _ trùmtruуệ И. VИ _
Trần Hùng cũng đang nói thầm trong lòng, hiện tại xem ra tập đoàn Ngọc Tề này đúng là đang có kế hoạch gì đó, cho nên mới không để phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Việc quan trong nhất bây giờ chính là nhanh chóng tìm hiểu xem rốt cuộc thì tập đoàn Ngọc Tề này đang lên kế hoạch gì, bọn họ muốn làm trò gì.
Sau khi Tôn Ngọc Vinh rời đi, hiện trường vẫn còn xôn xao bàn tán như cũ.
Phó Văn Lâm ở đằng kia vội vàng nói: “Cảm ơn cậu Trần đã ra tay giúp đỡ, nếu cậu Trần thích bức tranh tám con ngựa này, chúng tôi có thể tiến hành giao dịch với cậu Trần với mức giá bình thường.”
Trần Hùng vừa cười vừa đứng lên, nói: “Không cần đâu, đã nói một trăm bảy mươi lăm tỉ, vậy thì cứ giao một trăm bảy mươi lăm tỉ, coi như đóng góp cho sự nghiệp từ thiện cũng được.”
“Ông chủ Phó, cảm ơn anh đã vì những đứa trẻ ở vùng núi nghèo khó suốt bao năm qua, nếu như trên đời này có thêm nhiều người như anh thì thật là tốt quá.”
Sau đó, trước ánh mắt của rất nhiều người, Trần Hùng cứ thế nắm lấy bàn tay của Lâm Ngọc Ngân rời khỏi phòng đấu giá.
Còn những chuyện sau đó cứ giao cho Đặng Văn Vũ xử lý là được rồi.
Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân chuẩn bị lái xe về nhà.
Trên xe, thấy sắc mặt của Lâm Ngọc Ngân không tốt lắm, Trần Hùng hỏi: “Vợ ơi, làm sao vậy? Sao nhìn em căng thẳng thế?”
Lâm Ngọc Ngân trả lời: “Chồng à, người đó là Tôn Ngọc Vinh, là một trong sáu tổng giám đốc của tập đoàn Ngọc Tề, hơn nữa trong khoảng thời gian này em đã đặc biệt yêu cầu người đi điều tra về tập đoàn Ngọc Tề này.”
“Mặc dù ở mảnh đất Tô Hàng này có cách nói Đông Tề Thiên, Tây Bán Thành, nhưng tập đoàn Ngọc Tề thực sự lợi hại hơn nhiều so với nhà họ Tô. Hôm nay anh đắc tội với Tôn Ngọc Vinh trong buổi đấu giá, sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Trần Hùng cười nói: “Đừng lo lắng, chẳng lẽ em đã quên lần này anh đến Tô Hàng để làm gì rồi sao? Chính là vì anh muốn xảy ra xung đột với tập đoàn Ngọc Tề. Trước đó anh còn đang lo lắng không tìm được điểm đột phá, em nhìn mà xem, trùng hợp như vậy, cái tên Tôn Ngọc Vinh này đã tự mình tìm đến cửa.”
“Nhưng mà chồng à...”
“Đừng nhưng mà gì nữa.”
Trần Hùng cười bóp má Lâm Ngọc Ngân một cái: “Em nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, dù trời có sập thì vẫn có chồng em chống đỡ cho em.”