Đừng thấy anh ta mặt này chất phác, nhưng thật ra anh ta lại là một người rất tàn nhẫn, đồng thời, trong ba vương bài, người mà Tôn Tề Thiên tin nhiệm nhất cũng là Mông Diệc. Cho dù là trong sáu thành viên hội đồng quản trị, ngoại trừ Cao Tố Trinh, những người khác cũng không dám sai bảo Mông Diệc.
“Anh... anh Mông.”
Đồng tử Uông Trình co rút lại, ngẩn ra tại chỗ.
“Cút ra.”
Mông Diệc đẩy Uông Trình ra, đúng lúc lại đẩy vào cái tay đang bị thương của Uông Trình lập tức khiến Uông Trình đau đến nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi lạnh túa ra.
“Anh Mông, sao anh lại đến đây?” Tôn Ngọc Vinh cũng vội vàng đi về phía Mông Diệc, trong lòng có chút căng thẳng.
Mông Diệc nhìn đống đổ nát trong biệt thự, cau mày.
“Anh Mông, tên Trần Hùng kia quá ngông cuồng rồi, hoàn toàn không để tập đoàn Ngọc Tề chúng ta vào mắt. Chắc anh không biết, hôm nay trong cuộc đấu giá ở Quỹ Sao Quang, anh ta vậy mà...”
Bốp.
Tuy nhiên, Tôn Ngọc Vinh còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng bốp một cái, Mông Diệc đập một cây bùa vào ngực Tôn Ngọc Vinh.
Mặc dù cây búa này không nặng, nhưng Tôn Ngọc Vinh cũng bị đánh bay, ngã lên sô pha bên cạnh.
“Anh Mông.”
“Mày muốn chết, tao cho thể thành toàn cho mày.”
Gương mặt hiền lành của Mông Diệc đột nhiên trở lên gớm ghiếc, khoảnh khắc này, cả người anh ta có một cảm giác vô cùng đáng sợ, hoàn toàn biến thành một người khác.
Tim Tôn Ngọc Vinh co giật dữ dội, anh ta thật sự không nghi ngờ con hổ này đang đùa với mình, nếu như chọc giận anh ta, tên này thật sự chuyện gì cũng có thể làm được.
Nhất thời, một nỗi sợ hãi mạnh mẽ ập đến trong lòng Tôn Ngọc Vinh.
“Xin lỗi, anh Mông.”
Mông Diệc hừ một tiếng, nói: “Nếu như mày dám xem lời của chủ tịch như gió thoảng qua tai, vào thời khắc quan trọng này lại đi chọc Trần Hùng, gây rối, có mười cái mạng cũng không đủ để cho mày chết.”
“Tôn Ngọc Vinh, chỉ có lần này, nếu có lần sau, tao sẽ đập tan ngực mày.”
Nói xong, Mông Diệc rời khỏi.
Một lúc lâu sau, Tôn Ngọc Vinh mới từ trong sự chấn kinh và sợ hãi kia tỉnh lại.
“Tổng giám đốc Tôn.”
Uông Trình đi về phía Tôn Ngọc Vinh: “Anh không sao chứ Tổng giám đốc Tôn?”
Tôn Ngọc Vinh năm trên sô pha, không ngừng đưa tay xoa ngực, vẻ mặt càng ngày càng hung dữ.
“Đang nghĩ. Để tao nghĩ xem, mẹ nó, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy được.”
Cho dù Mông Diệc đã nói như vậy, nhưng Tôn Ngọc Vinh vẫn chưa chết tâm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù trong lòng Tôn Ngọc Vinh vô cùng không cam và khó chịu, nhưng do anh ta thật sự vi phạm quy tắc chống đối Trần Hùng, trong lòng anh ta cũng có chút chột dạ.
Có điều rất nhanh, trong đầu anh ta lại xẹt qua ý nghĩ khác.
“Uông Trình.”
“Vâng, Tổng giám đốc Tôn.”
“Anh tao đã dặn đi dặn lại, vì để chuyện lớn có thể tiến hành thuận lợi, không thể vào lúc mấu chốt này mà gây sự với Trần Hùng, tránh gây ra những việc không cần thiết.”