Uông Trình gật đầu nói: “Đúng vậy Tổng giám đốc Tôn. Cho nên chuyện này chúng ta vẫn nên từ từ, đợi hoàn thành chuyện kia, muốn đối phó với một Trần Hùng, không phải là chuyện trong tay sao? Chúng ta để anh ta kiêu ngạo thêm mấy ngày nữa, đến lúc đó thì chơi chết anh ta.”
“Ha ha.”
Tôn Ngọc Vinh bật cười, cười vô cũng tà ác: “Uông Trình, mày nói xem tối nay bên phía Phó Văn Lâm đấu giá từ thiện thu được nhiều như vậy, hơn nữa trong cuộc đấu giá này, ông ta cũng kiếm được không ít tiền. Số tiền này, anh ta thật sự sẽ quyên góp sao?”
Uông Trình nói: “Phó Phó Văn Lâm là một nhà từ thiện lớn nổi tiếng ở Tô Hàng, chắc ông ta sẽ quyên góp.”
“Ha ha ha, cho dù muốn quyên góp, cũng sẽ thông qua nền tảng của tập đoàn Ngọc Tề chúng ta.”
Tôn Ngọc Vinh cười ha ha, trong đầu anh ta đã xuất hiện một kế hoạch.
“Tao không động đến Trần Hùng, cũng không động đến tập đoàn Ngọc Thanh, nhưng tao sẽ động đến Phó Văn Lâm, sẽ không có ai nói gì được tao đúng không?”
“Ha ha, hơn ba nghìn tỷ đấy. Nếu như quyên góp thông qua nền tảng tập đoàn Ngọc Tề, Uông Trình, mày nói xem chúng ta có thể được bao nhiêu lợi nhuận?”
Đồng tử của Uông Trình hơi co lại, anh ta không ngờ Tôn Ngọc Vinh vậy mà lại vô liêm sỉ như vậy. Nếu như số tiền quyên góp này thật sự sẽ quyên góp thông qua nền tảng tập đoàn Ngọc Tề, e rằng sẽ bị Tôn Ngọc Vinh ăn đến cả xương cũng không còn.
Dù sao mục đích thành lập tập đoàn Ngọc Tề cũng không phải dùng để từ thiện.
“Tổng giám đốc Tôn, anh muốn làm thế nào?”
“Rất đơn giản.”
Tôn Ngọc Vinh châm một điếu xì gà, hút một ngụm, thở ra một hơi khói: “Sáng mai, cử người thông báo cho Quỹ Sao Quang rằng số tiền mà bọn họ nhận được hôm qua, đều phải do tập đoàn Ngọc Tề chúng ta quyên góp. Nếu không, thì tự chịu hậu quả.”
“Đúng rồi, thêm một điều nữa. Sau này các khoản quyên góp và đấu giá từ thiện cũng nhất định phải thông qua nền tảng tập đoàn Ngọc Tề chúng ta, không được thương lượng.”
Uông Trình hít một hơi lạnh, đến anh ta cũng cảm thấy Tôn Ngọc Vinh có chút tàn nhẫn, anh ta đây là trực tiếp muốn cướp tiền của Quỹ Sao Quang.
Sáng hôm sau, Quỹ Sao Quang.
Trong phòng làm việc của Phó Văn Lâm, trợ lý của ông đang báo cáo cho ông về tổng số tiền từ thiện thu được hôm qua, hơn nữa còn thương lượng sau đó nên thông qua phương thức nào để quyên góp số tiền này, cần được phân bổ đến nơi nào.
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đều cảm thấy không hề sai, Phó Văn Lâm này thật sự toàn tâm toàn ý làm từ thiện.
Tất cả các khoản quyên góp thu được ở Quỹ Sao Quang bọn họ, sau khi loại bỏ các chi phí cần thiết, sẽ quyên góp toàn bộ.
Trong mấy năm nay, Quỹ Sao Quang đã quyên góp được hơn nghìn tỷ, không chỉ như vậy, Phó Văn Lâm còn liên hệ với các tổ chức từ thiện ở các tỉnh khác nhau trên Vạn Hoa, định hợp nhất một số tổ chức từ thiện chính thức trong nước thành một tổ chức từ thiện lớn, để có thể giúp đỡ càng nhiều người ở quy mô lớn và phạm vi rộng hơn.
Có điều kế hoạch này trước mắt chỉ mới lên thiết kế, muốn thật sự thực hiện thì sẽ rất khó khăn, cần nhiều thời gian và kinh phí.
Có điều Phó Văn Lâm không hề nản lòng, ông tin chỉ cần mình luôn cố gắng, vào một năm nào đó mình nhất định có thể thực hiện được ước nguyện này.
“Lý Thanh, bởi vì số tiền này rất lớn, cho nên quyên góp theo từng đợt, thời gian ấn định trong một tháng, cậu tự mình làm đi.”
“Hơn nữa, mỗi khoản tiền quyên góp đều phải lập đầy đủ hồ sơ, không được nhầm lẫn.”