Mấy năm nay anh với nhưng người anh em đó tạo nghiệt cũng không ít, mặc dù làm từ thiện không nhất định có thể triệt tiêu nhân quả này, nhưng ít nhất trong lòng anh cũng sẽ yên tâm dễ chịu hơn chút.
Buổi chiều ngày hôm đó, Trần Hùng đến tìm thần cược Lạc Tiến, sau đó lại hẹn Phó Văn Lâm đến một bệnh viện ở phía tây thành phố, hai người bận rộn đến chiều tối mới rời khỏi đó, cũng không biết là rốt cuộc bọn họ đã làm gì rồi!
Ngày hôm sau, công ty quỹ từ thiện của tập đoàn Ngọc Tề bên này.
Tôn Ngọc Vinh ngồi trong phòng làm việc của mình, ngắm nghía chiếc nhẫn ngọc thời Càn Long, ông già này không đọc nhiều sách nhưng lại thích các loại đồ cổ và tranh chữ.
Cho nên trong phòng làm việc của ông ta, bày biện đủ các loại đồ cổ, ở trên tường cũng treo đầy các loại tranh chữ thư pháp, dùng một câu nói của ông ta để nói, mặc dù ông ta không hiểu những thứ này, nhưng nó rất đắt.
Bởi vì nó rất đắt, cho nên nó rất ngầu!
Đây cũng là lý do tại sao ở buổi đấu giá lần trước của Quỹ Sao Quang, Tôn Ngọc Vinh lại say mê bức tranh Bát Tuấn đến từ Từ đại sư đến như vậy.
Quỹ từ thiện của tập đoàn Ngọc Tề từ trước nay đều do Tôn Ngọc Vinh vận hành và quản lý, từ điểm này có thể nhìn ra được Tôn Tề Thiên thật ra cũng khá bất công.
Trong sáu thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Ngọc Tề, Tôn Ngọc Vinh là người không có bản lĩnh nhất, nhưng việc lặt vặt bổ béo nhất này lại do Tôn Ngọc Vinh quản lý, mấy năm nay ông ta lợi dụng cái quỹ từ thiện này mà kiếm được không ít tiền.
Tâm trạng của Tôn Ngọc Vinh bây giờ vô cùng tốt, bởi vì Quỹ Sao Quang bên kia đã có tin tức đến, cuối cùng bọn họ cũng không chịu nổi sự chèn ép của tập đoàn Ngọc Tề bên này, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Tất cả mọi hợp đồng Tôn Ngọc Vinh đã cho người chuẩn bị xong hết cả rồi, lát nữa Phó Văn Lâm sẽ qua đây ký tên, đến lúc đó Quỹ Sao Quang sẽ chính thức hợp nhất vào tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề, như thế thì mỗi năm tổ chức từ thiện của tập đoàn Ngọc Tề sẽ có thêm ba trăm năm mươi tỷ tiền thu nhập.
Chỉ cần chuyện này được giải quyết tốt đẹp thì tin rằng rất nhiều người trong tập đoàn Ngọc Tề sẽ có cái nhìn khác đối với Tôn Ngọc Vinh.
Nghĩ đến dáng vẻ của anh trai khen mình, người mà luôn yêu cầu nghiêm khắc với mình, trong lòng Tôn Ngọc Vinh rất vui sướng.
“Giám đốc Vinh, ông Lâm đến rồi.”
Uông Trình đẩy cửa phòng làm việc, nói với Tôn Ngọc Vinh.
“Dẫn ông ta vào đây.” Tôn Ngọc Vinh nói.
“Vâng.”
Một phút sau, Phó Văn Lâm đi theo Uông Trình, vào phòng làm việc của Tôn Ngọc Vinh.
Hôm nay mặc dù trước khi ra ngoài, Phó Văn Lâm đã đặc biệt chỉnh đốn lại trang phục ăn mặc của mình, nhưng trông ông vẫn vô cùng tiều tụy.
Từ lúc chuyện này bắt đầu, mấy ngày nay Phó Văn Lâm không màng gì đến việc ăn uống, đến tối cũng ngủ không ngon.
“Ôi chao, ông Lâm đến rồi à, mau, mời ngồi.”
Tôn Ngọc Vinh cười đứng dậy, nụ cười đầy giả tạo, sau đó ông ta chủ động đi rót cho Phó Văn Lầm một ly nước, nói: “Ông Lâm đi đường qua đây cũng mệt rồi nhỉ, mau uống cốc nước đi.”
Thế nhưng, Phó Văn Lâm không hề đón lấy ly nước đó của Tôn Ngọc Vinh, cũng không có ngồi xuống.
Chuyện đã đến bước này rồi, Phó Văn Lâm cũng không cần thiết phải cố tình làm bộ làm tịch, lý do ông đi đến bước này cũng chính là do Tôn Ngọc Vinh ép ông.
“Tôn Ngọc Vinh, tôi đã đến rồi, hợp đồng cũng chuẩn bị ký rồi, ông cũng không cần thiết phải chơi mấy trò giả tạo này với tôi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.”