“Tôi hiểu rồi”
Thẩm Đại Lực giơ cao nắm đấm của mình lên, vẻ mặt dữ tợn.
Lưu Cường nói: “Tên Trần Hùng kia chính là một tên bất lực vô dụng, lát nữa, cậu chỉ cần biểu hiện thật tốt cho tôi, đừng để tôi mất mặt là được.”
Thẩm Đại Lực cười ha hả: “Đây chính là điểm mạnh của tôi mà.”
Thế là buổi chiều ngày hôm đó, Lưu Cường chủ động mời Trần Hùng đi ra ngoài chơi cùng mình.
Lâm Ngọc Ngân biết rõ Lưu Cường và Thẩm Đại Lực đang âm mưu làm trò gì đó nên cũng cùng họ ra ngoài.
Trên đường đi, Lưu Cường lúc nào cũng tranh thủ tạo cơ hội cho Thầm Đại Lực để cho anh ta có điều kiện được thể hiện bản lĩnh trước mặt Lâm Ngọc Ngân, để anh ta có thể bù đắp sự xấu hổ do lần trước tặng quà.
Nhưng tên này như thằng ngơ, hoàn toàn không biết làm sao để con gái người ta vui vẻ hết, lúc nói chuyện thôi cũng toàn lôi mấy chuyện máu tanh bạo lực ra để nói.
Khiến cho cả hành trình sắc mặt Lâm Ngọc Ngân đen hơn cả đáy nồi.
Còn Trần Hùng ngồi cạnh đó chứng kiến những chuyện này cũng chỉ thở dài, thật không còn gì để nói, thậm chí anh còn cảm thấy, để loại người như Thẩm Đại Lực này thành tình địch của mình chính là một nỗi sỉ nhục lớn lao.
Sau đó mấy người lái xe tới một phòng tập quyền anh tên là Tàng Phong. Lâm Giang là một thành phố gần cảng, tính tình người dân ở đây cũng rất hổ báo cáo chồn, rất ham đánh đấm.
Cho nên nơi này là địa điểm ưa thích rất nhiều người, họ tìm đến những nơi như thế này để giải quyết mâu thuẫn, bằng nắm đấm.
Cũng từ đó mà những phòng tập quyền anh ở thành phố mọc lên như nấm sau mưa, số lượng thậm chí còn nhiều hơn ba tình thành lân cận cộng lại.
Lưu Cường và Thẩm Đại Lực lấy lý do rèn luyện cơ thể rồi dẫn Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân tiến vào đây “chơi đùa” một chút.
Lâm Ngọc Ngân là con gái, cố rất phản cảm với mấy chỗ đấm đá bạo lực như thế này, hơn nữa trong lòng cô còn biết mục đích của hai người này chắc chắn không chỉ đơn thuần như thế nên nhất quyết không muốn đi vào.
Nhưng cô lại không có cách nào thay đổi quyết định của anh họ mình, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi vào xem.
Bốn người nối đuôi nhau đi vào phòng tập quyền anh này, lúc bấy giờ trong đó đã có khá nhiều quyền thủ trẻ tuổi mồ hôi như mưa đang tập luyện.
Có nhiều người thấy Lý Đại Lực tiến vào thì lập tức lên tiếng chào hỏi anh ta.
“Anh Đại Lực, hôm nay lại tới tập nữa à..”
“Anh Đại Lực, chào buổi sáng, hôm nay định đánh mấy người đây anh?”
Từ biểu hiện của mấy người ở đây có thể thấy được Lý Đại Lực là khách quen của phòng tập Tàng Phong này, thậm chí còn khá nổi tiếng nữa.
Mà Thẩm Đại Lực có thể bày ra sự ưu việt của mình trước mặt người phụ nữ mình thích thì sướng tới phồng cả mũi.
Lưu Cường cũng thuận thế nói ra: “Ngọc Ngân, Đại Lực chính là quyền thủ rất có tiếng ở phòng tập này, những nguời ở đây đều rất tôn trọng cậu ta.”
“Em đừng nhìn bình thường cậu ta ngơ ngơ ngốc ngốc như thế thôi, nhưng giơ nắm đấm nên thì khác ngày, tuyệt đối là đàn ông đích thực.”
Nói xong, Lưu Cường chỉ vào bao cát to đùng treo gần chỗ Trần Hùng đứng và nói: “Thấy cái này không, cái bao cát này chính là bảo vật của phòng quyền Tàng Phong này đấy.”
“Bên trong chứa thiết sa( sắt cát), nặng đến 300 kg”
“Đến nay chỉ có hai người có thể đánh han cát này chuyển động trong đó, một người là Đại Quyền Sư Thiết Chiến nổi danh khắp Lâm Giang này, một năm trước ông ấy tới nơi này, dùng một chưởng đập bay bao cát này ra xa ba mét.”
“Mà một người còn lại chính là Đại Lực đứng cạnh chúng ta này.”
“Cậu ta dùng một chưởng có thể đập bao cát ra xa nửa mét.”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Ngân lặng thinh nhìn Lưu Cường, bất đắc dĩ nói: “Anh họ à, anh nói mấy chuyện này với em làm gì, anh cũng biết em đâu thích mấy cái này đâu.”
“Em là con gái, không thích cũng là bình thường.”
“Nhưng mà còn chồng của em đứng bên cạnh mà, những thứ này cậu ta phải biết, phải tiếp xúc nếu không sau này cậu ta dựa vào cái gì để có thể bảo vệ cho hai mẹ con em chứ?”
Nói xong, Lưu Cường khiêu khích liếc mắt nhìn sang Trần Hùng, anh ta nói: “Trần Hùng, cậu cũng đừng trách tôi suốt ngày xem thường cậu, con người tôi là như thế, có gì nói đó nóng nảy không lựa lời.”
“Tôi không thích mấy gã đàn ông hèn nhát yếu bóng vế, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy cậu không xứng với Ngọc Ngân nhà chúng tôi.”
“Nếu như tôi nói thế làm cậu tự ái hay thất không phục gì thì chứng minh cho tôi xem đi.”
Trần Hùng nhướn mày nhìn Lưu Cường.
Mà lúc này Thẩm Đại Lực đã nhảy lên lôi đài, giọng nói của anh ta không đủ khí nghe hơi khiến người ta ớn ớn vang vọng cả phòng tập.
“Tôi, Thẩm Đại Lực, hôm nay, tại đây, khiêu chiến một người.”