“Ngoài ra, bên phía chính phủ đã bắt đầu điều tra tổ chức của chúng ta rồi, đồng thời những nhà từ thiện có liên hệ với tổ chức chúng ta lúc trước cũng bắt đầu khởi tố chúng ta, chuyện này làm lớn rồi.”
Khóe miệng Tôn Ngọc Vinh co giật dữ dội, sau đó ông ta mở điện vào mạng, quả nhiên ông ta nhìn thấy những video này trên các diễn đàn lớn, có rất nhiều video đã vượt qua một triệu lượt xem, bình luận cũng có đến mấy nghìn lượt.
Không chỉ như vậy, một số phương tiện tự truyền thông để đạt được lưu lượng truy cập đã bắt đầu viết nhiều bài báo chỉ trích tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề, cố ý gây ra hiệu ứng.
Trong thời gian ngắn, cả tổ chức Ngọc Tề bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
“Mẹ nó.”
Tôn Ngọc Vinh tức chửi ầm lên: “Xóa đi, lập tức bảo bộ phận quan hệ xã hội xóa hết mấy thứ này cho ông.”
Uông Trình nói: “Không còn cách nào rồi giám đốc Vinh, tổ chức Ngọc Tề tiêu đời rồi. Chứng cứ này vô cùng xác thực, không còn khả năng thanh minh nữa, lúc đầu tôi đã nói ông Phó Văn Lâm đó có vấn đề, mà ông cứ không tin, bây giờ xảy ra cái chuyện này rồi, chúng ta phải ăn nói thế nào với chủ tịch bên kia đây.”
“Im miệng.”
Tôn Ngọc Vinh tức giận đập điện thoại lên tường, ông ta lúc này giống như một con dã thú phẫn nộ đến cực điểm: “Phó Văn Lâm, ông giỏi lắm, ông chơi chiêu này với ông đây, tôi phải khiến cho cả nhà ông chết hết, cả nhà chết hết!”
Cùng với lúc này, khu biệt thự bên hồ Tây Tử bên này, Trần Hùng với Lâm Ngọc Ngân đã chuyển nhà đến bên này, bọn họ chọn một căn biệt thự gần bên cạnh Viễn Trọng Chi ở đây.
Bên trong chòi nghỉ mát biệt thự của Viễn Trọng Chi lúc này, hai người vẫn uống trà như trước đây.
“Chú Chi, lúc trước chú nói không sai tí nào, khi chúng ta không biết làm một chuyện gì đó, thì đừng làm gì cả, bởi vì sự việc sẽ luôn tự tìm đến cửa.”
“Cháu không ngờ nhanh như vậy, đã bị cháu tìm được cánh cửa đột phá tập đoàn Ngọc Tề bên kia rồi.”
Viễn Trọng Chi cười nói: “Tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề tiêu đời rồi, nhiều nhất là hai ngày, tổ chức này của bọn họ sẽ đóng cửa hoàn toàn, không chỉ là tổ chức này, mà cả tập đoàn Ngọc Tề cũng sẽ vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng cực kì lớn, chiêu này của cháu đúng là ác thật nha.”
“Nhiều thao tác vận hành ngầm của tập đoàn Ngọc Tề đều cần phải dựa vào tổ chức này, chuyện lần này cũng đồng nghĩa với việc trực tiếp bóc đi một lớp da của tập đoàn Ngọc Tề.”
Trần Hùng cười nói: “Chú Chi, chú có phát hiện ra không, cho dù những dòng họ hay là tập đoàn, gần như trong mỗi một tổ chức đều có một đồng đội ngu đần, lần này nếu như không phải Tôn Ngọc Vinh chủ động đến tìm Quỹ Sao Quang, thì chúng ta vẫn chưa tìm ra được cơ hội tốt như vậy đâu.”
“Cái tên Tôn Ngọc Vinh đó, đúng là một kẻ ngốc.” Viễn Trọng Chí nói: “Nhân cơ hội này, vừa hay chúng ta cũng có thể chạm vào cơ mật của tập đoàn Ngọc Tề, bên Tô Quang Huy cũng vẫn chưa điều tra ra được rốt cuộc tập đoàn Ngọc Tề đang trù tính cái gì, nếu như sau chuyện này mà tập đoàn Ngọc Tề vẫn có thể chống cự được, thế thì chứng tỏ cái chuyện mà bọn họ đang trù tính đó, quả thực không bình thường.”
“Vâng, tiếp theo cứ xem phản ứng của bọn họ thôi, nhưng mà cái tên Tôn Ngọc Vinh đó nhất định sẽ không bỏ qua cho Phó Văn Lâm, cho nên cháu phải nhanh chóng sắp xếp người qua bảo vệ Phó Văn Lâm, bảo Lưu Trọng với Thẩm Đại Lực qua đó, vấn đề chắc sẽ không lớn.”
“Ừm.”
Viễn Trọng Chí gật đầu, thế nhưng đúng vào lúc này, Ngụy Tuấn đi về phía chòi nghỉ mát này.
“Cái chuyện bảo vệ Phó Văn Lâm này, cứ giao cho tôi làm.”
Trần Hùng với Viễn Trọng Chí đều nhìn Ngụy Tuấn với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Cái ông này lúc ở Cửu Nam, thường ngày chỉ có luyện đao, ngoài việc đó ra thì hình như ông ta không có hứng thú với bất cứ việc nào khác.
Mà lần này sau khi đến Tô Hàng, cả người Ngụy Tuấn hình như thay đổi rồi, ông ta vậy mà lại biết chủ động xin đi đánh giặc, hơn nữa tính ra chuyện này cũng là chuyện của Trần Hùng bên đó, hoàn toàn không cần Viễn Trọng Chi bên này nhúng tay vào, nhưng mà Ngụy Tuấn tại sao lại chủ động xin đi đánh giặc?